Người này bước xuống ngạc nhiên, trong cặp mắt y sáng lên cái nhìn vừa
thù hận, vừa khinh bỉ.
Mosca đi vào xe và ngồi xuống. Qua cửa xe, chàng thấy người thanh
niên đứng dưới vỉa hè nhìn chàng và bộ quần áo gabardine xám, màu trắng
tinh của chiếc sơ mi y bận và chiếc ca vát kẻ vạch y mang trước ngực cùng
đôi mắt khinh bỉ của y làm cho Mosca trong một lúc, ao ước chàng còn
mặc bộ quân phục xanh lá cây cũ của chàng.
Chiếc xe buýt chầm chậm đưa họ đi xa nhà ga rồi rẽ vào một đường nhỏ
cạnh công viên. Xe đưa họ vào một thế giới khác hắn. Công viên này và
những toà nhà viền quanh nó như một pháo đài nằm giữa một vùng hoang
vu, ra khỏi đó là cảnh hoang tàn, đổ nát đến tận chân trời xa, trên đó chỉ
còn những bức tường cháy đổ, vài khung cửa hở hang không dẫn vào đâu
hết, những bộ xương bằng sắt giơ những cánh tay khẳng khiu còn vướng
những tảng gạch, xi măng lên trời, vài mảnh kính còn dính vào đó như vài
miếng da chưa tróc hẳn.
Chiếc buýt thả gần hết những nhân viên dân chính ngồi trên xe ở nhiều
trạm đỗ rồi đi thẳng tới phi trường Wiesbaden với Mosca và vài sĩ quan.
Mosca và ông Gerald là hai nhân viên dân chính được quyền đi ngay khỏi
Frankfort, tất cả những người kia phải ở lại thành phố này đợi lệnh.
Sau khi trình giấy tờ ở phòng kiểm soát sân bay, Mosca phải ngồi chờ tới
sau bữa ăn trưa mới có máy bay đi Bremen. Và khi chiếc máy bay chạy
mau trên đường bay để bốc lên. Mosca không có qua một cảm giác gì về
việc chàng sắp bay bổng, chàng gần như không tin rằng máy bay lại có thể
rời khỏi mặt đất này. Chàng thản nhiên nhìn mặt đất xa dần, xa dần cho đến
lúc lục địa trở thành một thung lũng nâu thẫm không có đáy.
Giờ đây khi chàng sắp tới nơi đến cuối cùng của chàng, khi chuyến trở
về của chàng sắp hoàn tất, chàng hồi tưởng lại vài tháng trời chàng sống ở
nhà và cảm thấy khó chịu. Chàng lờ mờ cảm thấy chàng có tội đối với sự
kiên nhẫn và tình yêu thương những người trong gia đình đã dành cho
chàng. Nhưng chàng tuyệt nhiên không có qua một chút ước mong sẽ gặp
lại mẹ và anh. Chàng chỉ thấy máy bay quá chậm, nó như treo lơ lửng vĩnh