ĐẤU TRƯỜNG ĐEN - Trang 36

Chàng nói bằng thứ tiếng Đức vụng về:
— Em đói không?
Nàng gật đầu. Chàng nhảy ra khỏi giường. Với một vẻ hổ thẹn và Mosca

thấy là buồn cười và đáng yêu, nàng cúi mặt nhìn xuống suốt lúc chàng
đứng cạnh giường bận quần áo.

— Nằm vào giường đi, ngồi làm gì cho lạnh.
Bận quần áo xong và khi sẵn sàng ra khỏi phòng, chàng bảo nàng:
— Anh chạy đi mua bánh về chúng mình cùng ăn.
Nàng không để lộ gì là nàng hiểu nhưng chàng biết rằng vì một lý do

riêng nào đó, nàng không chịu nằm trở vào giường nữa. Chàng nhún vai và
chạy ra khỏi phòng, chạy mau xuống cầu thang, ra sân nhảy lên chiếc Jeep
lái vèo đến phòng ăn mua một bình cà phê, vài chiếc bánh sandwich trứng.
Trở về phòng, chàng thấy nàng vẫn bận nguyên y phục ngồi bên cửa sổ.
Chàng đưa bánh cho nàng và họ uống cà phê. Nàng đưa cho chàng một
chiếc bánh nhưng chàng lắc đầu. Chàng thích thú thấy rằng sau cử chỉ mời
bánh do dự đó, nàng không mời chàng ăn nữa.

Chàng hỏi bằng tiếng Đức:
— Tối nay em lại đến chứ?
Nàng lắc đầu. Họ nhìn nhau, chàng không có qua một nét xúc động nào

trên mặt. Qua nét mặt ấy, nàng hiểu rằng chàng sẽ không hỏi nàng lần thứ
hai câu chàng vừa hỏi. Chàng đã sẵn sàng gạt nàng ra khỏi tâm trí của
chàng, sẵn sàng làm cho đêm họ vừa sống với nhau trở thành không là gì
cả. Nàng nghĩ rồi nói: “Đêm mai”, và mỉm cười. Nàng uống hớp cà phê
cuối cùng, cúi xuống hôn chàng và đi.

Nàng kể lại với chàng tất cả những chuyện ấy sau đó. Không biết là sau

ba tháng, hay sau bốn tháng? Chỉ biết đó là một thời gian thoả mãn dài, thời
gian đầy những khoái lạc vật chất và dễ chịu. Đến một ngày đi vào phòng,
chàng thấy nàng ngồi trong tư thế cố điển của những người vợ hiền, mạng
lại một đống bít tất rách.

— A… - Chàng nói bằng tiếng Đức, - cô nàng dịu hiền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.