ĐẤU TRƯỜNG ĐEN - Trang 50

nhìn thấy nàng thật đi chăng nữa, chàng cũng không biết chắc có đúng là
nàng hay không.

Xuống xe buýt và đi bộ trên đường phố ngày xưa, chàng không còn nhớ

rõ toà nhà cũ và chàng phải đứng đọc kỹ bảng ghi tên những người ở trong
nhà dán trên cửa toà nhà. Tuy nhiên chàng cũng chỉ nhầm có một nhà mà
thôi. Qua bản danh sách thứ hai, chàng thấy có tên nàng. Chàng gõ cửa,
chờ vài giây rồi gõ lần thứ hai.

Cửa mở, trong ánh đèn hành lang, chàng nhận ra bà già chủ nhân toà nhà

này. Mái tóc hoa râm cằn cỗi của bà già được búi lại cẩn thận sau gáy, với
bộ áo đen, chiếc khăn choàng tóc bạc màu. Bà ta có vẻ già nua, mòn mỏi,
buồn rầu của tất cả những bà già ở bất cứ đâu.

— Chào ông, - bà ta hỏi, - ông hỏi gì ạ?
— Cô Hella có nhà không? - Mosca hỏi bằng tiếng Đức và ngạc nhiên

khi thấy chàng nói tiếng Đức dễ dàng và trôi chảy đến như thế.

Bà già không nhận ra chàng là người bạn cũ của Hella, bà cũng không

biết chàng là người Mỹ.

— Mời ông vào, - bà nói và chàng đi theo bà ta qua hành lang sáng mờ,

đến một cửa phòng. Bà gõ nhẹ lên cánh cửa và nói. - Cô Hella, cô có
khách, có ông nào đến thăm cô.

Sau cùng, chàng nghe thấy tiếng nàng, giọng nói thản nhiên nhưng có âm

thanh ngạc nhiên:

— Có ông nào đến tìm tôi à? - Rồi nàng tiếp, - làm ơn chờ một chút.
Mosca mở cửa và bước vào phòng. Nàng đang ngồi quay lưng về phía

chàng, hai tay đưa lên vội vàng cài mấy chiếc kẹp tóc vào mái tóc vừa mới
gội. Trên một chiếc bàn nhỏ cạnh nàng có một ổ bánh mỳ màu xám. Chiếc
giường nhỏ đặt sát tường, cạnh đó là cái bàn ngủ.

Trong lúc Mosca đứng nhìn, Hella kẹp xong mái tóc, nàng đứng lên cầm

ổ bánh đem đến bỏ vào ngăn tủ áo. Rồi nàng quay lại, mắt nàng gặp mắt
Mosca đứng bên khung cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.