ĐẤU TRƯỜNG ĐEN - Trang 68

trong máu của chúng.

Để cho không khí bớt nặng nề, Mosca hỏi đùa Leo:
— Anh phải mau mau quyết định đi Palestine hay sang Hoa Kỳ là vừa.

Anh sẽ đi đâu?

Leo nhún vai không đáp, tiếp tục uống cà phê. Wolf hỏi:
— Anh có quyền di cư sang Hoa Kỳ không?
— Có chứ, - Leo đáp. - Tôi có quyền.
— Vậy thì đi đi, anh còn chờ gì nữa? - Wolf chăm chú nhìn mặt Leo như

để quan sát. - Việc xảy ra đêm nay là một bằng chứng cho anh thấy rằng
anh không hợp với cuộc sống ở Palestine. Tới Palestine, anh lại phải chiến
đấu chống lại không biết bao nhiêu là kẻ thù mà bản chất con người anh thì
hiền.

Leo đưa tay lên chông má trái. Mosca can thiệp:
— Để cho anh ấy tự quyết định.
— Đừng hiểu lầm tôi, Leo. - Wolf nói tiếp giọng nghiêm trang hơn. - Tôi

chỉ muốn nói rằng thảm kịch của dân tộc anh là dân tộc anh có quá nhiều
người không bao giờ đánh lại những kẻ đánh mình. Có nhiều người cho
rằng các anh hèn nhát nhưng tôi không nghĩ như thế. Tôi cho rằng chỉ vì
các anh quá văn minh. Các anh không tin ở bạo lực. Như đêm nay chẳng
hạn nếu chúng ta kéo cổ thằng khốn nạn ấy ra ngoài, đánh cho nó một trận
đích đáng. Có thể là việc đó có lợi cho cả chính nó. Nếu ngày nay dân tộc
các anh lại có một mảnh đất để gọi là Tổ quốc, các anh lại có lãnh thổ, đó
là nhờ công ở những tổ chức khủng bố của các anh. Khủng bố và bạo lực
luôn luôn là những võ khí lợi hại và hữu hiệu. Các tổ chức tranh đấu ở mọi
quốc gia trên thế giới đều dùng đến hai thứ võ khí đó. Tôi lấy làm lạ tại sao
anh chưa chịu hiểu điều ấy sau tất cả những gì bi thảm đã xảy đến với anh,
đến với gia đình anh, dân tộc anh.

Leo chậm rãi nói:
— Tôi không sợ phải đi Palestine, tôi biết bổn phận của tôi là phải đến

Palestine. Nhưng tôi cũng biết rằng đến đó, tôi sẽ lại vất vả, mà tôi thì ngay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.