ĐẤU TRƯỜNG ĐEN - Trang 86

9

Gordon Middleton nhìn đám trẻ em xếp hàng hai tiến qua nhà. Chúng giơ
cao những chiếc đèn giấy, hát véo von. Tiếng hát vọng lên tới cửa sổ đóng
kín phòng ông. Rồi hai hàng nhập làm một, những chiếc đèn lồng giống
như một bầy đom đóm lập loè trong mưa bụi se lạnh của tháng 10. Gordon
chợt nhớ quê hương da diết. Quê ông ở New Hampshire mà ông đã xa khá
lâu.

Gordon không quay lại, hỏi giáo sư:
— Bọn trẻ cầm đèn hát gì vậy?
Giáo sư ngồi bên bàn cờ, thích thú nhìn thế trận suy yếu của đối phương.

Trong chiếc cặp da để bên cạnh ông có hai chiếc bánh mỳ thịt ông định
đem về nhà cùng với hai gói thuốc lá Gordon trả tiền học tiếng Đức hàng
tuần, về thuốc lá, giáo sư định cho con trai, lúc ông đi Nuremberg trong
những ngày tới. Nhưng ông còn phải xin phép đã. Những người làm lớn
còn được thăm viếng, huống gì con ông!

Giáo sư lơ là đáp:
— Chúng nó hát bài hát tháng 10 để mừng đêm thánh dài hơn đêm trước.
— Còn đèn lồng nữa.
— Thật tình tôi không hiểu rõ. Đó là một tục lệ cổ truyền. Có thể là để

soi đường.

Giáo sư cố nén cơn bực tức. Ông muốn kéo người Mỹ này trở lại bàn cờ

để ông kết thúc trận đấu. Mặc dầu người Mỹ không tự nhận là kẻ chiến
thắng, giáo sư không hề quên mình là kẻ chiến bại. Ông cũng không hề
quên việc đứa con trai bị giam. Gordon mở cửa sổ, tiếng hát trẻ em như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.