ĐẤU TRƯỜNG ĐEN - Trang 87

không khí tháng 10 tràn vào phòng ông. Ông chăm chú lắng nghe để thử
vốn tiếng Đức của mình. Lời hát cũng dễ hiểu:

“Đốt đèn tôi lên! Đốt đèn tôi lên! Chỉ có đèn tôi không chiếu sáng.”
— Ông có cho là cha mẹ chúng có điều gì quan trọng phải lo hơn là

chuyện làm đèn lồng không?

Ông Gordon lắng nghe tiếng hát.
“Trên trời các vì sao sáng ngời. Dưới đất chúng tôi chiếu sáng.”
Tiếng hát trong đêm có vẻ buồn tênh.
“Đèn tôi dắt chúng tôi đi về nhà. Và sẽ trở lại vào ngày mai.”
Gordon Middleton thấy Mosca vượt qua đại lộ Fur Furstensleen, băng

qua đám đèn lồng và đám trẻ con đang ca hát. Ông cười nói với giáo sư:

— Bạn tôi sắp đến.
Giáo sư mỉm cười với Gordon, nói theo phép xã giao:
— Có thể thắng.
Giáo sư rất sợ những người trẻ. Đám thanh niên Đức từng sống trong

chiến tranh và khổ sở trong chiến bại, nhưng ông còn sợ thanh niên Mỹ
hơn. Vì những tên Mỹ thường vô cớ đánh đập và giết người. Nhưng các
bạn của Gordon thì không đáng ngại. Gordon đã từng nhấn mạnh điều đó.
Ông là một người Mỹ trong trắng với thân hình to lớn, chậm chạp, với sống
mũi dài, cằm vuông và cổ rất to, trước kia ông là giáo viên ở quê. Giáo sư
mỉm cười nghĩ rằng trước kia các giáo viên phải phục tùng ông vì ông là
giáo sư đại học. Nhưng giờ đây sự hiểu biết và chức tước của ông chẳng có
ý nghĩa gì đối với người Mỹ.

Chuông reo, Gordon ra mở cửa.
Giáo sư đứng dậy sửa lại áo và cravát. Ông lùn, đứng thẳng, chiếc bụng

phệ quay về phía cửa. Ông thấy một thanh niên cao lớn nước da ngăm
ngăm, không quá hai mươi bốn, chắc chắn là không nhiều tuổi hơn con ông
nhưng đôi mắt nâu nghiêm nghị và khuôn mặt gần như xấu xí. Anh ta mặc
quân phục xanh lá cây, mang dấu hiệu trắng xanh ở túi áo và cánh tay trái
tỏ ra là thuộc về ngành dân chính. Tác phong của anh có vẻ mạnh mẽ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.