định (trong trường hợp một cơ sở đang thanh toán lượng lãi suất cố định và
tiếp nhận lãi suất thả nổi).
Khi các ngân hàng trung ương cho vay vàng dài hạn - thực tế là hơn 2
năm - họ nói chung không muốn tiếp nhận khoản tín dụng của ngân hàng
thương mại trong khoảng thời gian có thể kéo dài tới 10 năm. Vì vậy, để
giảm rủi ro này, họ hoặc cho vay vàng trên cơ sở thế chấp (bên vay phải đặt
trái phiếu chính phủ cho bên cho vay với giá trị tương đương như vàng,
được đánh giá lại theo tuần hoặc tháng), hoặc họ có thể tham gia vào một
IRS. Vấn đề đối với các ngân hàng trung ương là một IRS tiêu chuẩn không
liên quan tới diễn tiến của vàng, và động cơ của các ngân hàng trung ương
là kiếm lợi nhuận từ số vàng của mình. Họ làm điều này bằng cách cho vay
vàng dài hạn thông qua một IRS, vay lại vàng (ba tháng) theo các điều
khoản của một IRS, song sau đó lại cho vay vàng riêng rẽ trong một giai
đoạn ngắn (ba tháng). Điều này có thể không mấy phức tạp song thực chất,
điều này có nghĩa là họ thực sự nhận được một tỷ lệ lãi suất trong 10 năm
nhờ việc cho vay vàng khi tham gia vào một loạt vụ giao dịch ngắn hạn (40
x 3 tháng).
THỊ TRƯỜNG QUYỀN CHỌN VÀNG
Thị trường quyền chọn vàng phần nhiều hoạt động giống như bất kỳ
một thị trường tiền tệ nào. Quả thực, vàng thường được coi là một loại tiền
tệ mặc dù có một số tranh cãi về việc liệu nó có phải là một loại tiền tệ
không hay đơn giản là một loại hàng hóa. Câu trả lời an toàn nhất là nó có
cả hai đặc điểm trên.
Tốc độ tăng trưởng nhanh chóng trên thị trường quyền chọn vàng (đặc
biệt là trong những năm 1990) được dẫn dắt bởi các công ty khai thác vàng.
Có ba lý do. Trước tiên, nhiều công ty này là bên chỉ bán các quyền chọn