DẤU VẾT CỦA MẸ - Trang 16

2

do sai lầm



Khi đã trấn tĩnh lại sau vụ Tomasz, mẹ có rất nhiều người tình. Họ đến

mang theo hoa, socola. Tặng phẩm. Họ đưa mẹ con tôi đi xem phim hoặc đi
nghỉ hè. Một trong số họ - chú Albert, nhà nhiếp ảnh - có lần còn đưa chúng
tôi đi Ucraina, đến Lwow. Đó là vào hai năm trước đây.

Mẹ vui đùa với chú Albert, còn tôi đi dạo xa. Phương đông dậy mùi rượu

và hành, mùi của cơ thể mệt mỏi và bụi bặm, mùi tóc nhuộm. Trong các góc
phố những chiếc răng vàng lẳng lơ lấp lánh. Các bác lái xe khách rót rượu
vào cốc nhựa cho mình.

Lwow chẳng có gì chung với sư tử - như nghĩa của tên gọi. Đó là một

thành phố chết, trải rộng và cũ nát. Một thành phố bị chôn vùi giữa ban ngày.
Những ngôi nhà cũ rũ xuống đất, bẩn thỉu và ốm yếu, rêu mốc như những kẻ
ăn mày rách rưới. Trên tường vẫn còn thấy dấu vết của thời thịnh vượng trước
chiến tranh. Những cầu thang gỗ nặng nhọc thở, những ô cửa sổ đẫm nước
mắt, lan can ban công phủ rỉ sét. Ngoài phố bụi bặm, những ngọn đèn đường
như thể đông lại trong cơn ngái ngủ, những cánh cửa không ổ khóa khép hờ
cót két, và phía sau chúng là một thế giới hoàn toàn khác, không thời gian và
không ý nghĩa, không lời nói cần thiết, lặng lẽ, trang nghiêm, đẹp trong sự già
nua và xấu xí của mình. Ở đó người ta cảm nhận sự tàn tạ. Một tiếng gọi giúp
đỡ yếu ớt. Thậm chí không phải tiếng gọi. Mà là tiếng rên. Vài âm tiết được
tách ra khỏi ngữ cảnh.

Như vậy là chỉ cần qua âm thanh ấy là có thể hình dung ra thành phố này

không muốn chết, không muốn sụp đổ. Nó kêu gọi giúp đỡ, nhưng không ai
nghe thấy lời thỉnh cầu ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.