Năm 2000. Cô gái út trong số ba chị em gái đã lớn. Mặc dù đã hai mươi
tuổi nhưng trông cô như một đứa trẻ con và không một ai có thể nghĩ rằng cô
lại là mẹ của một bé gái mấy tháng tuổi.
Lại một mùa hè ngột ngạt, và cô gái ngồi trong bệnh viện, chờ vào khoa
phụ sản. Bây giờ để phá thai phải trả hai ngàn zloty. Ngồi cạnh cô là một phụ
nữ ăn mặc chỉn chu và lịch sự, nhưng họ không chuyện trò gì.
Cô gái đã hẹn với bác sĩ, người sẽ làm cái việc phá thai. Từ hai ngàn, anh
ta giảm xuống tám trăm, có lẽ anh ta thấy thương cho cô. Cô ta đến chỗ bác sĩ
với cái thai năm tuần tuổi và một đứa bé ba tháng tuổi trên tay, cô nói là bác sĩ
của bệnh viện bảo cho con bú sữa mẹ đều đặn là biện pháp tránh thai tốt nhất.
Rằng hoóc môn của thuốc tránh thai sẽ vào sữa và có hại cho đứa trẻ, còn đặt
vòng thì lại quá sớm. Cô ta tin, vì bác sĩ cơ mà, nhất định phải biết thế nào là
tốt nhất chứ.
Và giờ đây cô đang mang thai, cái thai mà chỉ một tiếng nữa thôi sẽ
không còn nữa.
Khi mọi việc đã xong xuôi, cô gái như trút được gánh nặng, nhưng lại
thấy xấu hổ vì không biết sẽ phải kể về chuyện này như thế nào và với ai. Cô
không biết cái việc cô vừa làm xong được gọi là gì. Cô im lặng rất lâu, cho tới
khi không giữ nổi nữa cô bèn viết sách.
Về phá, nạo, vét, về phương pháp hút chân không, về sẩy thai, về tiết
dịch và máu. Cô viết cuốn sách mà chỗ này chỗ kia còn khập khiễng, non nớt,
lộn xộn, ngây thơ, một số câu bộc lộ vẻ ngoài kiêu căng của một nữ sinh
trung học.
Cô viết xong và lại thấy nhẹ nhõm. Cô mang cuốn sách đến nhà xuất
bản, nhưng giám đốc nhà xuất bản, chị Beata S. nói với cô rằng không thể để
thế được, rằng nếu đã viết cuốn sách về nạo phá thai thì cần phải có quan
điểm rõ ràng, ủng hộ hay phản đối, và phải nói được điều đó một cách sáng
sủa, dễ hiểu. Làm sao để độc giả không phải băn khoăn. Và nói chung là cần
phải đầu tư thêm thời gian công sức.