Nhưng cô gái đã không còn muốn nữa, cô cứ để cuốn sách nguyên xi
như vậy, và mấy năm sau cô viết một cuốn sách khác.
Lần này thì cuốn truyện thành công. Viết về thất nghiệp, về dân thủ đô
hợm hĩnh ngạo mạn và về những cuộc hôn nhân thất bại. Cô gái xuất hiện
trên báo chí và truyền hình, ở đấy cô không biết phải nói gì, mà họ thì hỏi đủ
thứ - về nữ quyền, về giáo hoàng và về thế hệ gì gì đấy. Cô cười tươi, rụt rè
nói: “vâng, vâng” hoặc là “không, không”. Không được một câu dài hơn.
Cuối cùng người xuất bản, ông Piotr M. thuộc công ty đưa ra dự kiến:
- Hay là chúng ta in cái cuốn về phá thai ấy?
Nhưng cô gái do dự. Vì đã sáu năm rồi và có lẽ bây giờ tốt hơn nên viết
cuốn mới chứ đừng có lôi mấy cái chuyện cũ rích ấy ra, không được đâu, mà
cô cũng không muốn mất công vào đó nữa…
Cuối cùng cô trả lời:
- Nhưng đấy đâu có phải là văn chương hay ho gì…
- Không sao - tiếng của người xuất bản trong ống nghe - nó chân thực và
nói về một vấn đề quan trọng…
- Nhưng em sợ - cô gái nói vào ống nghe - là mọi người sẽ hỏi đây có
phải là viết về em không và có đúng là em phá thai không?
- Đừng sợ, em có con cơ mà, đó là minh chứng tốt nhất cho việc em không
phá thai… - Piotr M. nói.
Cô gái trả lời:
- Em cũng không biết nữa - và cúp máy.
Cô hình dung ra những cuộc giao lưu với độc giả, công chúng sẽ hỏi ở
đây có bao nhiêu phần sự thật và có phải chị viết cuốn sách này dựa trên
những trải nghiệm cá nhân không. Các phóng viên sẽ hỏi cô ủng hộ hay phản
đối, rồi những cuộc tranh luận sôi nổi, tại đó người thì trong mọi trường hợp
đều gọi là “cuộc sống chưa ra đời”, người khác lại luôn mồm nói “tự do lựa
chọn”.