DẤU VẾT CỦA MẸ - Trang 60

- Adam, mình phải đi đây, cậu biết không, mình bị muộn mất…

Tôi quay lưng lại Adam và chạy xuống cầu thang.

- Đợi đã.

Hắn ta đuổi kịp tôi.

- Cậu khóc à?

- Cậu buồn cười thật đấy… mưa đấy chứ.

Hắn chạm vào má tôi, chùi nước mắt rồi đưa ngón tay lên miệng.

- Mưa mặn. Tiếc là ngần ấy thời gian mà bọn mình không gặp nhau.

Cậu có thể gọi điện cho mình hoặc là ghé qua nhà. Giờ mình ở trên Praha,

tụi mình thuê nhà. Để mình ghi cho cậu số điện thoại.

Hắn ta dúi tờ giấy vào tay tôi.

- Tạm biệt nhé - hắn ta hôn má tôi rồi đi.

Sau lần gặp Adam tôi mơ thấy nghĩa trang. Một nghĩa trang mà ở đấy

trên các ngôi mộ thay vì những cây thập tự là những đồ chơi bằng bông.

Nghĩa trang của những đứa trẻ chưa được sinh ra và những vật phước của

chúng.

Tôi hơi vướng phải khó khăn với con cún con ấy. Tôi hứa với Veronika

là mang nó về nhà tôi. Đó chỉ là ý nghĩ bất chợt. Tôi thấy thương con bé và

lúc đó tôi thực sự nghĩ rằng tôi thích con chó. Bây giờ tôi không biết phải

thoát ra như thế nào. Tôi quyết định sẽ sang nhà nó, nói chuyện với mẹ nó

và chúng tôi sẽ cùng quyết định sẽ phải làm gì với con chó. Tôi cảm thấy

mình có trách nhiệm với con vật này ở một mức độ nào đó…

Veronika mở cửa. Đúng ra là nó chỉ hé cửa, vì nó vẫn để dây xích cài.

- Chào em…
- Chào chị…

- Chị vào được không?

Nó lắc đầu dứt khoát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.