DẠY CON KIỂU PHÁP (TRẺ EM PHÁP KHÔNG NÉM THỨC ĂN) - Trang 105

Những người bố đóng vai trò hỗ trợ một cách tích cực, chủ động

thường tập trung vào làm việc nhà và nấu nướng. Những người mẹ Pháp
mà tôi gặp thường nói rằng chồng của họ chịu trách nhiệm trong một
phạm vi cụ thể, chẳng hạn như làm việc nhà hay dọn dẹp bát đĩa sau
bữa tối. Có thể có được sự chia sẻ công việc một cách rõ ràng này là một
bí mật. Hoặc cũng có thể chỉ đơn giản là các cặp vợ chồng Pháp tin vào
thuyết định mệnh trong các cuộc hôn nhân hơn.

Theo thời gian, chúng tôi đã hòa nhập hơn với xã hội Pháp.Một lần,

vợ chồng Hélène, người Pháp, mời cả nhà tôi về quê chơi. Họ cũng có ba
con, trong đó có một cặp sinh đôi. Hélène, một người phụ nữ cao với
khuôn mặt hình trái tim và đôi mắt xanh thanh thoát, được sinh trưởng

Reims, trung tâm của khu vực Champagne. Nhà nghỉ dưỡng của gia

đình cô ấy được xây dựng gần đó, ở Ardennes, gần biên giới Bỉ.

Hélène và William là những bậc cha mẹ “siêu chuyên dụng” trong

suốt cả ngày. Nhưng tôi nhận thấy rằng mỗi buổi tối chúng tôi ở đây,
ngay khi bọn trẻ đi ngủ, họ sẽ mang thuốc lá và rượu ra, bật đài lên và
có một khoảng thời gian dành riêng cho nhau. Họ muốn được hưởng lợi
– được nhận những lợi thế từ việc bầu bạn và từ một buổi tối mùa hè
mát mẻ. (Hélène đã thể hiện sự nhiệt tình và hiếu khách bằng cách
chuẩn bị chu đáo mọi thứ để đón tiếp chúng tôi đến mức tôi cảm thấy vô
cùng dễ chịu và xúc động.)

Vào những ngày cuối tuần, William, chồng Hélène thường dậy sớm

với bọn trẻ. Một buổi sáng, anh ấy lao bắn ra khỏi nhà – trong khi
Simon trông nom bọn trẻ – để mua một ít bánh mì que và bánh sô cô
la. Một lúc sau, Hélène lững thững đi xuống trong bộ đồ ngủ, tóc còn
chưa buồn chải và ngồi phịch xuống bàn ăn.

“Em thích món bánh mì que này lắm,” cô ấy nói với William ngay

khi nhìn thấy mấy cái bánh mì mà anh mua.

Đó là một câu nói rất chân thành, ngọt ngào và đơn giản. Tôi không

thể tưởng tượng được mình sẽ nói bất cứ một điều gì tương tự như thế
với Simon. Tôi thường xuyên nói rằng anh ấy đã mua nhầm bánh mì rồi
hay anh ấy đã để lại một đống bừa bộn mà chắc chắn tôi sẽ là người phải
dọn dẹp chúng. Tôi thường chẳng bao giờ ngủ dậy với cảm giác sẽ rộng
lượng với anh ấy. Anh ấy không làm cho tôi cười rạng rỡ với niềm vui
thích, ít nhất cũng không phải là điều đầu tiên trong một buổi sáng.
Niềm vui thích đầy nữ tính ấy – “em thích món bánh mì que này lắm

y” – rất tiếc đã không còn tồn tại giữa chúng tôi nữa.

Tôi kể cho Simon câu chuyện về chiếc bánh mì que khi chúng tôi lái

xe về nhà từ Ardennes, đi qua một cánh đồng hoa vàng rực. “Chúng ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.