DẠY CON KIỂU PHÁP (TRẺ EM PHÁP KHÔNG NÉM THỨC ĂN) - Trang 108

vẫn chỉ có hai chúng tôi – việc dạy dỗ chúng theo cách mà những người
Pháp dùng để dạy con mình còn trở nên khó khăn hơn nữa. Nhưng nó
cũng đã trở nên cấp thiết hơn rất nhiều. Nếu chúng tôi không kiểm soát
bọn trẻ, chúng sẽ kiểm soát chúng tôi.

Một lĩnh vực mà chúng tôi đã thành công, đó là với thức ăn. Thức

ăn, tất nhiên là một trong những niềm tự hào mang tính quốc gia ở
Pháp, và là một đề tài mà người Pháp rất thích được nói về. Những đồng
nghiệp người Pháp của tôi dành phần lớn thời gian nghỉ trưa để thảo
luận về những món ăn sẽ có trong bữa tối của họ. Khi Simon đi uống bia
với những người bạn trong đội bóng của mình, anh ấy kể là họ đã nói
chuyện về thức ăn, không phải về những cô gái.

Khi trở về Mỹ, chúng tôi đang ở trong kỳ nghỉ, do vậy chúng tôi đã

ăn rất nhiều. Thêm nữa, các nhà hàng của Mỹ thường thân thiện với trẻ
em hơn các nhà hàng Pháp. Ở đây thường có những đồ dùng dành riêng
cho trẻ như ghế ăn dành cho trẻ em, bút màu, bàn thay tã trong nhà vệ
sinh. (Thỉnh thoảng bạn có thể thấy một trong ba thứ này ở Paris nhưng
gần như không bao giờ tìm thấy cả ba thứ ở một nhà hàng.) Nhưng tôi
bắt đầu thấy khiếp sợ những thực đơn dành riêng cho trẻ có mặt ở khắp
các nhà hàng Mỹ. Cho dù chúng tôi có ăn ở nhà hàng nào đi chăng nữa
– nhà hàng chuyên đồ biển, đồ Ý hay Cu-ba, thực đơn dành cho trẻ vẫn
sẽ có những món tương tự nhau như hamburgers, gà rán, pizza hay mỳ
Ý. Thường thì sẽ chẳng có một chút rau nào, trừ khi bạn gọi khoai tây
chiên. Đôi khi có thêm một chút hoa quả. Bọn trẻ thậm chí còn không
được hỏi xem chúng muốn ăn hamburgers kiểu nào.

Quan điểm thống trị của Mỹ dường như cho rằng trẻ em có khẩu vị

khá cầu kỳ và hạn chế. Niềm tin này, tất nhiên, mang tính tự thỏa mãn.
Rất nhiều trong số những trẻ em Mỹ mà tôi gặp có khẩu vị cầu kỳ và hạn
chế. Thường thì chúng mất tới vài năm để chỉ ăn một loại chế độ ăn đơn
món. Một người bạn của tôi, sống ở Atlanta, có cậu con trai chỉ ăn
những thức ăn có màu trắng như cơm hay mỳ ống. Cậu con trai còn lại
của cô ấy thì chỉ ăn mỗi thịt. Cháu trai của một người bạn khác ở Boston
thì cứ gần đến Giáng sinh lại bắt đầu một thực đơn với toàn những món
ăn ở thể rắn. Khi cậu bé bắt đầu từ chối mọi món ăn ngoại trừ sô cô la
với lớp giấy bọc có hình ông già Noel, bố mẹ của cậu tích trữ món ăn
này, đề phòng trường hợp họ sẽ hết sạch tiền sau kỳ nghỉ Giáng sinh.

Phục vụ ăn uống cho mấy đứa hay kén cá chọn canh này quả thực rất

mệt. Một người mẹ mà tôi biết ở Long Island thường làm cho mỗi đứa
con mình một món khác nhau theo yêu cầu của chúng trong bữa sáng.
Thêm cả chồng cô ấy nữa là năm món khác nhau mỗi bữa. Một ông bố
Mỹ, đến Paris cùng với gia đình của mình, nói với tôi bằng cái giọng cực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.