DẠY CON KIỂU PHÁP (TRẺ EM PHÁP KHÔNG NÉM THỨC ĂN) - Trang 151

Và con bé đang thực hiện nhiệm vụ của tôi. Con bé thậm chí còn chia sẻ
một phần công việc với Joey, người chịu trách nhiệm sắp xếp những
dụng cụ ăn làm bằng bạc.

Sau vài phút, Bean đến bên ghế trường kỷ và nói với tôi: “Bữa sáng

xong rồi, nhưng mẹ phải pha cà phê thôi,” con bé nói. Con bé rất bình
tĩnh và có vẻ hài lòng. Tôi bị ấn tượng bởi cảm giác vui vẻ – hoặc cụ thể
hơn là cảm giác về sự uyên bác, khôn ngoan – mà con bé có được khi nó
tự lập. Tôi đã không hề khen ngợi hay khuyến khích nó. Con bé chỉ làm
một vài điều cho chính bản thân nó, với tôi là người chứng kiến, và đang
có cảm giác rất tốt về việc này.

Ý tưởng của Dolto, rằng tôi nên tin tưởng con cái mình, và rằng tin

tưởng và tôn trọng trẻ sẽ khiến trẻ tin tưởng và tôn trọng mình, là một ý
tưởng cực kỳ hấp dẫn. Trên thực tế, đó là một sự cứu tế. Việc đề cao sự
phục vụ và nỗi lo lắng, dường như thường buộc chặt các bậc cha mẹ Mỹ
với con cái họ, là thứ vẫn thường thấy trong mọi hoàn cảnh, nhưng nó
không bao giờ đem lại cảm giác tốt đẹp. Nó không có vẻ gì là nền tảng
cho việc nuôi dưỡng con cái một cách tốt nhất.

Để bọn trẻ “sống cuộc sống của chúng” không đồng nghĩa với việc

thả chúng vào rừng hay ruồng bỏ chúng (mặc dù các chuyến dã ngoại
của trường học Pháp khiến tôi có một chút cảm giác giống như vậy). Đó
là việc thừa nhận rằng trẻ không phải là cái kho chứa những mong
muốn của cha mẹ mình, hoặc là những dự án để giúp cha mẹ chúng trở
nên hoàn hảo. Chúng là những cá thể độc lập và có đủ khả năng, với
khẩu vị, niềm vui và những trải nghiệm của riêng mình trước thế giới.
Chúng thậm chí còn có cả những bí mật riêng của mình.

Cuối cùng thì bạn của tôi, Andi cũng quyết định để cậu con lớn của

mình tham gia vào chuyến dã ngoại đến đầm lầy nước mặn. Cô ấy nói
rằng thằng bé muốn thế. Dường như thằng bé không hề muốn được ôm

p mỗi tối, mà chính Andi mới là người muốn ôm thằng bé. Khi cậu con

trai lớn của Andi bắt đầu tham gia những chuyến dã ngoại tương tự với
lớp của mình, Andi đã cảm thấy dễ dàng hơn trong việc ra quyết định để
cho thằng bé đi.

Có thể tôi đã quen với những chuyến đi kiểu này, mặc dù tôi chưa

bao giờ để cho Bean tham gia. Esther, bạn của tôi, đề nghị rằng chúng
tôi sẽ gửi những đứa con của mình tham gia kỳ nghỉ cùng nhau trong
mùa hè tới, khi chúng vừa đủ 6 tuổi. Tôi thấy thật khó mà tưởng tượng
ra được được chuyện này. Tôi muốn các con mình có thể tự lực cánh
sinh, kiên cường và luôn hạnh phúc. Tôi chỉ không muốn chúng rời
khỏi vòng tay mình mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.