DẠY CON KIỂU PHÁP (TRẺ EM PHÁP KHÔNG NÉM THỨC ĂN) - Trang 154

Paris để thăm chúng tôi, do vậy bà sẽ dẫn các cháu về.

Simon phản đối quyết định này. Điều gì sẽ xảy ra nếu Bean nhớ nhà

đến phát điên lên và chúng tôi thì sống cách xa cả một đại dương? Tôi
tìm được một trại hè với chương trình học bơi hàng ngày cho con bé
nhưng vì vấn đề thời gian nên con bé phải bắt đầu từ giữa khóa học.
Liệu điều này có khiến con bé khó kết bạn không? Anh ấy gợi ý rằng
chúng tôi nên chờ một năm, cho tới khi con bé lớn hơn.

Nhưng Bean lại nghĩ rằng đó là một ý tưởng tuyệt vời. Con bé nói

rằng nó hoàn toàn không thấy vấn đề gì khi sống một mình cùng bà
ngoại và nó cũng rất thích được tham gia trại hè. Simon cuối cùng cũng
đồng ý, có thể bởi sự tính toán rằng nếu con bé đi vắng thì anh ấy sẽ có
nhiều thời gian sống cà phê hơn.

Ngay khi Bean đến Miami, con bé bị thu hút bởi mọi thứ xung

quanh đến mức nó không thèm nói chuyện với tôi quá một hay hai
phút. Tôi tin vào những câu chuyện từ mẹ tôi và bạn bè của bà. Một
trong số họ đã viết cho tôi thế này: “Con bé ăn sushi với các bà tối nay,
dạy các bà một vài từ tiếng Pháp, và kể cho các bà về một số vấn đề cấp
bách khiến các bạn của nó lo lắng ở trường, rồi lên giường đi ngủ với
một nụ cười trên môi.”

Chỉ sau vài ngày, tiếng Anh của con bé – vốn lai tạp giữa giọng Anh

và giọng Mỹ - giờ đây đã gần như mang hoàn toàn âm điệu Mỹ. Tuy
nhiên, con bé rõ ràng đã xác định cho mình vị trí của một người Mỹ xa
xứ. Mẹ của tôi kể rằng khi hai bà cháu nghe băng dạy ngoại ngữ của bà
trên ô tô, con bé đã tuyên bố: “Ông này không biết tiếng Pháp.”

Khi tôi kể cho bạn bè mình về chuyến đi của Bean, phản ứng của họ

rất trái ngược nhau. Những người bạn vùng Bắc Mỹ khen Bean thật
dũng cảm và hỏi chúng tôi xem con bé đã đương đầu với việc phải sống
xa nhà như thế nào. Không có ai trong số họ gửi con cho ông bà quá 10
ngày, đặc biệt là sang một đất nước khác. Nhưng những người bạn Pháp
thì đều thừa nhận rằng xa cách một chút sẽ tốt cho tất cả mọi người. Họ
cho rằng Bean sẽ có được những niềm vui của riêng mình và rằng tôi
cũng sẽ rất vui với “kỳ nghỉ” của mình là một điều đương nhiên sẽ xảy
ra.

Khi bọn trẻ trở nên độc lập hơn, Simon và tôi cũng trở nên hòa hợp

hơn. Anh ấy vẫn dễ cáu kỉnh và tôi thì cũng chẳng khác gì. Nhưng anh

y đã quyết định rằng đôi khi vui cười sẽ đem lại nhiều điều thú vị, và

thừa nhận rằng anh ấy thích được bầu bạn với tôi. Thậm chí đôi khi anh

y còn cười lớn trước những câu nói đùa của tôi. Thật thú vị, anh ấy

dường như tìm thấy cảm giác vui nhộn hài hước của Bean.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.