DẠY CON KIỂU PHÁP (TRẺ EM PHÁP KHÔNG NÉM THỨC ĂN) - Trang 25

chằm về phía trước.

“Anh đang nghĩ gì thế?” Tôi hỏi anh. “Bóng đá Hà Lan,” anh nói.

Khi chúng tôi tới bệnh viện, người lái xe tấp vào lối lên cấp cứu, nhảy

ra khỏi xe và chạy thật nhanh vào trong. Như thể là ông đang nóng lòng
cùng vào sinh với chúng tôi. Một lát sau ông trở lại, mồ hôi nhễ nhại và
thở hổn hển. “Họ đang chờ hai người đấy!” Ông hét lên.

Tôi khệ nệ bước vào tòa nhà, để Simon trả tiền xe. Ngay lúc nhìn

thấy người đỡ đẻ, tôi đã tuyên bố bằng thứ tiếng Pháp rõ ràng nhất của
mình: “Je voudrais une péridurale!” (Tôi muốn sử dụng gây tê ngoài
màng cứng).

Hóa ra là bất chấp niềm đam mê giảm đau khi sinh của người Pháp,

người ta không thực hiện chúng theo yêu cầu của tôi. Người đỡ đẻ đưa
tôi vào một phòng khám để kiểm tra cổ tử cung của tôi, rồi ngước lên
nhìn tôi với một nụ cười ngơ ngác.

Tôi mở chưa đến ba phân, so với 10 phân cần thiết. “Phụ nữ thường

không yêu cầu giảm đau sớm như vậy,” cô nói. Cô sẽ không gọi người
gây mê đang dở tay với món mì Thái của anh ta đến vì chuyện này.

Cô có bật lên một bản nhạc nhẹ nhàng nhất mà tôi từng nghe – một

loại nhạc ru con của Tây Tạng – và lắp cho tôi một bộ truyền nước giúp
làm giảm cơn đau. Cuối cùng, tôi thiếp đi vì kiệt sức.

Tôi sẽ không bắt bạn phải nghe chi tiết về ca sinh ngấm thuốc và êm

dịu của tôi. Nhờ có biện pháp giảm đau, tôi rặnđẻ theo hướng dẫn của
bác sĩ sản khoa nên không hề cảm thấy khó chịu. Tôi tập trung đến nỗi
thậm chí tôi còn không để ý khi cô con gái tuổi teen của bác sỹ sản
khoa, sống ở ngay góc phố, nhảy vào sau ca sinh để xin mẹ ít tiền.

Tình cờ, chuyên gia gây mê, người đỡ đẻ và bác sỹ đều là phụ nữ.

(Simon, yên vị cách xa vị trí “chiến sự”, cũng ở đó.) Đứa bé ra đời như
mặt trời đang lên.

Tôi đã đọc được rằng khi sinh ra, bọn trẻ con trông giống cha mình,

để khẳng định mối quan hệ cha con và khuyến khích những ông bố
kiếm tiền cho gia đình. Ý nghĩ đầu tiên của tôi khi con gái chúng tôi ra
đời là con bé không đơn giản là giống Simon; nó giống anh y hệt.

Chúng tôi ôm con bé một lúc. Rồi họ mặc cho nó một bộ đồ kiểu

Pháp đơn giản thanh lịch được viện cấp cho, hoàn chỉnh với một chiếc
mũ chỏm màu nâu tái trên đầu. Chúng tôi đặt cho con bé một cái tên
phù hợp. Nhưng vì chiếc mũ đó, chúng tôi thường gọi nó là Bean.

Tôi ở lại viện sáu ngày, tiêu chuẩn thông thường của Pháp. Tôi thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.