DẠY CON KIỂU PHÁP (TRẺ EM PHÁP KHÔNG NÉM THỨC ĂN) - Trang 74

của con bé để tham gia các ngày vui chơi rồi đi làm việc của mình.
(Những người bạn Anglophone của tôi mặc định là tôi sẽ ở cùng còn bé
cả ngày tại nhà họ.) Những bậc cha mẹ Pháp không hề mất lịch sự, họ
sống thực tế. Họ đã đúng khi nghĩ rằng tôi có việc khác để làm. Đôi khi,
tôi chỉ ở lại để uống một tách cà phê khi quay lại đón Bean.

Với những bữa tiệc sinh nhật cũng vậy. Các bà mẹ Mỹ và Anh muốn

tôi đi loanh quanh và hòa nhập vào với buổi tiệc, thường là trong vài
giờ. Chưa ai từng nói điều đó, nhưng tôi nghĩ một phần lý do chúng tôi

đây là để đảm bảo bọn trẻ cảm thấy thoải mái và không gặp vấn đề gì.

Nhưng khi bọn trẻ đủ 3 tuổi, nếu đưa chúng đến dự những bữa tiệc

sinh nhật ở Pháp, chúng tôi thường để chúng ở đó rồi đi làm việc khác.
Chúng tôi tin là bọn trẻ sẽ không gặp vấn đề gì khi không có bố mẹ. Các
ông bố bà mẹ thường được mời quay trở lại vào cuối bữa tiệc để uống
một chút sâm panh với các ông bố bà mẹ khác. Simon và tôi rất xúc
động mỗi khi nhận được giấy mời tới dự sinh nhật: Chúng tôi sẽ được
hưởng dịch vụ chăm sóc trẻ miễn phí, sau đó là một bữa tiệc cốc tai
miễn phí.

Pháp, có một cụm từ dành để chỉ những người mẹ dành tất cả thời

gian rảnh rỗi của mình để lê bước theo con cái, đó là: mẹ – taxi. Đây
không phải là một lời ca tụng. Nathalie, một kiến trúc sư người Paris, kể
cho tôi nghe rằng cô ấy đã thuê một người chăm sóc trẻ chuyên đưa ba
đứa con cô đến tham gia tất cả các hoạt động của chúng vào sáng thứ
Bảy hàng tuần. Cô ấy và chồng sẽ đi ăn trưa cùng nhau. “Khi tôi ở bên
cạnh bọn trẻ, tôi toàn tâm toàn ý chăm sóc chúng nhưng khi tôi không

đó thì tôi chả phải lo lắng gì cho chúng cả,” Nathalie nói với tôi.

Virginie, nhà cố vấn trong lĩnh vực ăn kiêng của tôi, thường tham gia

tụ tập cùng với một nhóm các bà mẹ khác sau khi đưa con trai của cô ấy
đến trường vào hầu hết các buổi sáng trong tuần. Một hôm, tôi tham gia
vào nhóm đó và đề cập đến các hoạt động ngoại khóa. Nhiệt độ trên bàn
ngay lập tức tăng lên. Virginie đứng lên và nói thay cả nhóm. “Bạn cần
phải để bọn trẻ một mình, chúng cần phải cảm thấy một chút buồn chán

nhà, chúng phải có thời gian để chơi,” cô ấy nói.

Virginie và bạn bè cô ấy không phải là những kẻ lười biếng. Họ có

bằng đại học và sơ yếu lý lịch đẹp. Họ là những người mẹ đã li dị. Nhà
của họ có rất nhiều sách. Bọn trẻ học các môn đấu kiếm, guitar, tennis,
piano và đấu vật. Nhưng phần lớn chúng chỉ lựa chọn một hoạt động
trong mỗi học kỳ.

Một trong số những người mẹ đang ngồi uống cà phê với chúng tôi,

một nhà báo xinh đẹp, nở nang (giống như tôi, cô ấy đang cố gắng để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.