ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 103

Chu Bất Ngôn mỉm cười nói: “Em nói với anh họ lấy lại cái điện thoại lỡ

tay đánh rơi ở đây, kỳ thật, em không có để quên gì cả, chỉ là muốn nói mấy
câu với chị.”

Tôi nhìn Chu Bất Ngôn, chờ câu nói của cô ta.

Chu Bất Ngôn nói: “Nghe nói chị bị cướp đến sáu vạn, tiền của chị chắc

cũng có hạn, nếu muốn mở nhà trọ khẳng định rất miễn cưỡng. Em coi chị
là bạn thân của anh họ, nên nói thật lòng, em cảm thấy nhà trọ của chị
không tốt lắm. Du khách chọn nhà trọ, hoặc là thích phong cảnh độc đáo,
hoặc là thích đi lại thuận tiện, chỗ này của chị cái gì cũng không có…”

Tôi ngắt lời cô ta, “Chu tiểu thư, rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”

Chu Bất Văn tự tin mỉm cười, “Em muốn nói là, em thật sự thích ngôi

nhà cổ này, xin chị bán cho em, em không cần giấy chứng nhận nhà đất, giá
cả tùy ý chị đưa ra. Nếu chị thật sự không muốn bán, thì em cũng chấp nhận
thuê, em chỉ thuê hai năm, tiền thuê mỗi năm hai mươi vạn, thanh toán một
lần duy nhất. Hai năm sau, căn nhà sẽ trả lại cho chị nguyên vẹn không sứt
mẻ.”

Cô ta muốn ném tiền vào tôi thật sao? Tôi mơ hồ trong chốc lát, liền nói:

“Cô cực kỳ hào phóng, tôi đã thật sự cảm động, nếu đây là căn nhà bình
thường, tôi khẳng định sẽ lập tức đồng ý. Nhưng đây là nơi ông nội tôi để
lại cho tôi, nó không chỉ đơn thuần là một căn nhà, tôi thật sự không thể
bán, cũng không có cách nào để cô thuê.”

Chu Bất Ngôn sốt ruột nói: “Hay là, tiền còn ít…”

“Nhiều tiền có cách của nhiều tiền, ít tiền có cách của ít tiền, cho dù

không còn một phân tiền nào, nhà trọ này cũng phải khai trương. Chu tiểu
thư, lời nói của tôi đã quá rõ ràng rồi.” Trên mặt của tôi mang theo nụ cười
lễ phép, nhưng giọng nói có chút lạnh nhạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.