ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 171

đạo trong Hát Xẩm. Ngày nay thỉnh thoảng nó xuất hiện cả trong dàn nhạc
pop, rock hiện đại để tăng màu sắc trong cách phối âm. Ở miền Nam còn
gọi là đàn Cò, thường được dùng trong hát tân cô giao duyên.

Tôi chỉ có thể chính mình càng thêm cố gắng.

Trời xế chiều, tôi xoa xoa cái cổ mỏi nhừ đi ra phòng khách, nhìn đến ánh

chiều tà trong sân vườn, cỏ cây xanh tốt, hoa rơi lả tả, Ngô Cứ Lam mặc áo
trắng quần đen, ngồi trên bậc thang đá dưới mái hiên, trong tay cầm một
cây đàn cổ màu đen, vẻ mặt thẫn thờ nhìn về phía chân trời xa xăm.

Trong nắng chiều tràn ngập, nhuốm màu đỏ hồng như son, thân ảnh của

hắn mơ hồ ẩn hiện như khói sương, phảng phất bóng dáng một vị công tử
tuyệt thế, ngồi cô độc trầm mặc trong mấy bộ phim điện ảnh cổ trang.

Lòng tôi chợt thấy hoảng sợ, trong đầu nghĩ, về sau nhất định sẽ cười

nhạo bộ dáng mấy cô gái não tàn fan cuồng ngôi sao điện ảnh giống như tôi
lúc này. Với vẻ đẹp trước mắt, tôi tuyệt đối không được để ý tới.

Ngô Cứ Lam phát hiện tôi đang nhìn chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc lại,

khôi phục bộ dáng lạnh nhạt thường ngày, nhìn về phía tôi.

Tôi vội vàng chạy đến bên cạnh hắn, giả bộ nhìn cây đàn, hỏi: “Làm

xong rồi à?”

“Ừ, nhưng mà, chưa được tốt lắm.”

Thân màu đen, dây màu trắng, phong cách cổ xưa tao nhã, hình dáng tinh

xảo xinh đẹp, tôi liếc mắt một cái đã thích, cảm thấy đàn làm rất tốt, liền âm
thầm ra quyết định, cho dù có người hỏi mua, cũng tuyệt đối không bán!

Tôi sờ sờ cây đàn, sợ hãi than: “Ngô Cứ Lam, vậy mà anh có thể làm

được đàn cổ! Về sau cho dù anh nói mình biết làm ra lửa, kết lưới bắt cá,
chắc tôi cũng không lấy làm ngạc nhiên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.