ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 172

“Tôi có thể.”

Tôi há hốc miệng, ngây ngốc nhìn Ngô Cứ Lam.

Ngô Cứ Lam cho rằng tôi không tin lời hắn, liền đưa cây đàn cho tôi ôm,

hắn gom mớ gỗ vụn sót lại sau khi làm đàn. Dùng hai ngón tay xoay thật
nhanh một miếng gỗ ở trong tay, vài lọn khói màu xanh nhanh chóng bay
ra. Ngô Cứ Lam bắt đầu lấy gỗ vụn rắc lên trên, chốc lát sau, liền thấy được
ngọn lửa nho nhỏ.

Tôi thì thào nói: “Tôi xem trên TV họ đánh lửa rất chậm.”

Ngô Cứ Lam nói: “Do sức lực và tốc độ bọn họ dùng không đủ nhanh và

mạnh.”

Tôi nhìn cây đàn ở trong ngực mình, nhìn đến ngọn lửa đang cháy, cảm

thấy được đầu của mình thật sự choáng váng, rất muốn hỏi hắn một câu
“Ngô Cứ Lam, anh có thể làm được gì nữa?”, nhưng mức độ kích thích trái
tim thật sự rất có hạn —— hôm nay nên dừng ở đây đi!

Ngô Cứ Lam nói: “Cô còn bao nhiêu tiền? Đưa trước cho tôi được

không? Ngày mai kiếm được tiền tôi sẽ trả lại cho cô.”

Tôi biết rõ cái đàn cổ mà Ngô Cứ Lam làm này, chỉ sợ ngày mai bán

không được, nhưng…Tôi lại đem toàn bộ hơn một trăm đồng đưa cho Ngô
Cứ Lam, tủm tỉm cười, nói: “Được.”

…………………

ĐÀN CỔ

ĐÀN TRANH

ĐÀN NHỊ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.