ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 191

“Tiểu La, Tiểu La…” Giang Dịch Thịnh kêu lên.

Tôi hồi phục tinh thần lại, nói: “Em hiểu anh muốn nói cái gì, những thứ

anh nghĩ, em đã đều tự hỏi chính mình. Anh ấy dùng phản ứng thong dong
hoàn hảo hơn so với người học nghề y là để giúp em. Anh ấy dùng tài nghệ
‘cắt cá’ tuyệt vời là để kiếm tiền, khiến em không cần phải lo lắng chạy đi
vay tiền người khác, hay phải chật vật lo trả tiền lại. Giang Dịch Thịnh, nói
cho anh biết một bí mật. Trước đây, cũng bởi vì anh biết đánh đàn nhị, mỗi
lần đánh xong anh đều ở trên sân khấu giống như con công xòe đuôi huênh
hoang đắc ý, em chỉ có thể ngồi như đứa ngốc ở dưới sân khấu mà vỗ tay.
Kỳ thật, em rất không ưa. Đời này thực sự em không thể bằng anh, nhưng
em có thể tìm một người bạn trai, nếu hắn chẳng những biết đánh đàn cổ,
còn có thể làm đàn cổ…” Tôi nghĩ đến điều này, liền nở nụ cười, “Không
phải là đã thắng anh rồi sao? Về sau khi gặp mặt, để xem anh còn dám lấy
nhị hồ ra khoe nữa hay không?”

Giang Dịch Thịnh im lặng thật lâu sau, bỗng nhiên nhẹ giọng nở nụ cười,

“Thẩm La, em kỳ thật mới là người có nguy cơ bị bệnh tâm thần! Nhưng
em có biết là anh yêu em không?”

“À, vâng… Là loại tình yêu luôn làm cho em phải mất mặt đấy!” Khi

Giang Dịch Thịnh còn trẻ, hắn ỷ vào chỉ số thông minh cao, cầm kỳ thi họa
mọi thứ đều giỏi, đã không ít lần bắt tôi làm đá kê chân, đi rêu rao chính
mình. Có một lần còn khiến cho bữa tiệc sinh nhật của tôi biến thành buổi
biểu diễn tài năng gì đó của hắn.

Giang Dịch Thịnh thở dài, “Em thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao?”

Tôi nói: “Có thể tìm được một người không có chuyện gì không làm

được, thắng tất cả bạn trai của người khác, là giấc mơ của các cô gái, em
cũng không còn cách nào khác.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.