ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 209

Tôi run rẩy lấy cái điện thoại ra, đột nhiên ánh mắt trừng lớn, sợ tới mức

một cử động nhỏ cũng không dám.

Đại khái bởi vì nghe được tôi nói sẽ báo nguy, gã đàn ông cầm con dao

vài lần muốn chạy thoát, nhưng đều bị Ngô Cứ Lam ngăn lại, hắn lập tức
phát điên, không quan tâm, bắt đầu liều mạng đâm tới tấp vào Ngô Cứ Lam.

Trong ánh dao loang loáng dày đặc, Ngô Cứ Lam giống như lấy đồ ở

trong túi, thân thủ trực tiếp, nhẹ nhàng đoạt lấy con dao, tay kia bóp chặt cổ
họng của đối phương, giống như cái gọng kìm, chặt chẽ cố định gã kia ở
trên tường. Đối phương còn cố ý phản kháng, Ngô Cứ Lam nâng tay, cả
thân người của gã kia bị nhẹ nhàng nhấc lên cao, hai chân hổng trên mặt
đất, toàn thân của hắn đều bị dồn hết ở cổ, hắn cơ hồ không thở được, rất
nhanh mất hết sức lực.

Ngô Cứ Lam nhìn hắn sắp chịu không nổi, hạ tay xuống một chút, làm

cho hai chân của hắn được chạm đất, “Các ngươi là ai? Muốn cái gì?”

Gã kia cất giọng khàn khàn, nói: “Chúng tôi là mấy tên trộm vặt, tối nay

vô tình đi ngang qua đây, thấy trong nhà không có ai nên vào thử vận may,
không ngờ gặp phải vận hạn…”

“Đúng vậy sao?” Ngô Cứ Lam hừ lạnh, cầm lấy con dao, làm bộ muốn

đâm tới.

“Đừng!” Tôi thét lên ngăn lại.

Ngô Cứ Lam dừng động tác, hắn nhìn chằm chằm gã đàn ông kia, kề sát

mặt, thì thầm vào tai gã kia mấy câu, sau đó buông lỏng tay, gã kia té trên
mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

Ngô Cứ Lam quay người lại nhìn tôi.

Tôi biểu tình kinh hãi, ánh mắt dại ra nhìn hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.