ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 210

Đôi mắt của Ngô Cứ Lam trở nên ảm đạm, hắn tiện tay ném con dao lên

đất, xoay người hướng vào phòng trong.

Tiếng “leng keng”của con dao rơi trên đất, khiến cho khẩn trương và sợ

hãi cực độ của tôi dần biến mất, tôi bước một bước thật dài đến bên cạnh
Ngô Cứ Lam, lôi kéo cánh tay, xem xét thân thể của hắn, “Anh có bị thương
không? Trong nhà này chẳng có gì đáng giá, mà cho dù có gì đó đáng giá,
cũng không đáng giá bằng sinh mạng! Sao anh phải đánh nhau với bọn
chúng? Anh điên rồi sao? Còn tay không đoạt con dao sắc bén như vậy, anh
nghĩ anh là ai chứ…”

Ngô Cứ Lam dường như hoàn toàn không ngờ đến phản ứng của tôi, hắn

giống như con rối gỗ, tùy ý cho tôi đùa nghịch, tôi kiểm tra hắn từ đầu đến
chân, xác định Ngô Cứ Lam không bị thương, mới thở hắt ra một hơi, nói:
“Làm em sợ muốn chết! May mắn anh không có bị thương!”

Ngô Cứ Lam nhìn tôi chằm chằm, giống như nói chậm từng chữ, hỏi:

“Vừa rồi em sợ hãi như vậy… là sợ tôi bị thương?”

“Vô nghĩa! Chẳng lẽ em sợ mấy tên trộm bị thương sao?” Tôi vừa nói,

vừa nhìn tứ phía, xác định không có ai trông thấy, liền hung hăng đá một
cước vào tên trộm đang nằm bất tỉnh ở trên đất, sau đó nói với Ngô Cứ
Lam: “Không thể dùng dao đâm bọn chúng được, pháp luật không cho
phép, sẽ bị trừng trị, nhưng… chúng ta có thể đánh lén.” Tôi tỏ vẻ lén lút
chạy vào thư phòng, cầm một quyển sách đi ra, đưa cho Ngô Cứ Lam,
“Dùng cái này đánh lên người bọn chúng, sẽ không để lại dấu vết.”

Ngô Cứ Lam cầm quyển sách, ngây ngốc nhìn tôi.

Tôi nói: “Anh đánh đi! Khi nào anh đánh xong, em sẽ báo nguy.”

Ánh mắt của Ngô Cứ Lam càng lúc càng sáng lên, đột nhiên, hắn nở nụ

cười, tựa như mặt biển đang phủ đầy bóng tối nặng nề, liền có ánh trăng rẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.