ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 220

Lúc này tôi mới hiểu được, đích thực tôi không thể nâng đỡ Ngô Cứ Lam

cùng chạy. Đôi chân của Ngô Cứ Lam cứng ngắc giống như khối đá, chỉ đi
có vài bước ngắn, tôi và hắn đều mệt đến vã mồ hôi.

Ngô Cứ Lam nhờ tôi lấy cho hắn mấy viên đá nhỏ. Hắn cầm ở trong tay,

nói với tôi: “Cố gắng hết sức chạy xuống chân núi, đừng nghĩ quay lại giúp
tôi, tôi sẽ không sao.”

Tôi cắn chặt môi, gật đầu.

Ngô Cứ Lam nói: “Chạy!”

Tôi nhanh chân hướng về con đường mòn ở trên núi mà chạy, trong đám

cây cối, có người nhào ra muốn bắt tôi lại, nhưng còn chưa kịp đến gần,
một viên đá đã xé gió hướng đến trước mặt hắn, hắn không thể không né
người tránh đi, tôi vọt ngang qua người hắn chạy như bay xuống núi.

Hắn còn muốn tiếp tục đuổi theo tôi, lại có thêm một viên đá nữa bay về

phía hắn, hắn chỉ có thể tìm cách lách người né tránh.

Ngô Cứ Lam tựa vào cây dừa, một tay tung hứng viên đá, một tay giơ ra

ngón trỏ, ngoéo với hắn một cái. Cử chỉ đầy vẻ khiêu khích và khinh miệt.

Gã đàn ông giận tím mặt, nói với đồng bọn, “Xử lý thằng kia trước.”

Tôi chạy mãi chạy mãi, trong lòng lo lắng, nhịn không được quay đầu

nhìn lại —— dưới táng cây dừa, bốn gã đàn ông trên tay đều cầm dao găm,
cùng nhau vây quanh tấn công Ngô Cứ Lam. Ngô Cứ Lam bởi vì chân
không thể cử động, chỉ có thể tựa sát vào cây dừa, thân thế bị động phải tự
bảo vệ chính mình. Bốn gã đàn ông phát hiện hắn có chút khác thường, hai
người tấn công hắn từ hai bên, hai gã còn lại dựa vào lỗ hổng phòng vệ của
Ngô Cứ Lam, tay nắm chặt dao găm, hung hăng hướng hai đùi của Ngô Cứ
Lam đâm tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.