ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 275

Nara. Tōshōdai-ji là một trong những địa danh ở Nara được UNESCO công
nhận là di sản thế giới và là “Di tích lịch sử cổ đại Nara”.

Từ công nguyên năm 720 đến công nguyên năm 771, 52 năm nhân loại

thịnh suy thăng trầm, nhìn đến vô số bằng hữu tri giao lão hóa rồi chết đi,
cho dù là “Tương phùng tri kỷ men rượu ấm”, hay là “Phong lưu há thiệt lũ
hậu nhân”, thì cũng đều trở thành xương trắng tro tàn, đối với một kẻ có
cuộc sống lâu dài, không bao giờ lão hóa như Ngô Cứ Lam mà nói, giống
như được sinh qua mấy kiếp, khó trách cái gì hắn cũng dửng dưng phớt lờ,
lãnh đạm không quan tâm đến thứ gì khác.

Trong lúc đó, đột nhiên tôi hiểu được, vì sao hắn phải đợi đến ngàn năm

sau, mới có thể lên đất liền một lần nữa, chính vì hắn muốn quên đi khối lục
địa đó, vui vẻ và bi thương đã khắc sâu trong trí nhớ của hắn quá mãnh liệt
rồi!

Tôi đi đến trước mặt Ngô Cứ Lam, dịu dàng ôm lấy hắn.

Thân hình của Ngô Cứ Lam khẽ run lên một chút, “Em không sợ sao?”

Giọng nói của hắn cũng giống như nhiệt độ cơ thể, vô cùng lạnh lẽo, dường
như mang theo ngàn năm tang thương khắc sâu mãnh liệt.

Đầu của tôi tựa vào lồng ngực của hắn, hai tay dùng sức ôm chặt hắn, hy

vọng hơi ấm trong cơ thể của tôi có thể hòa tan một chút lạnh giá nơi hắn,
“Điều khiến em sợ là thời gian, không phải anh.”

“Nhưng em nhìn thấy được, cảm giác được chính là tôi, không phải thời

gian. Bây giờ em còn trẻ, nên nhận thấy sẽ không sao, nhưng 10 năm, 20
năm sau thì sao? Tôi vẫn như bây giờ, em sẽ biến thành người như thế
nào?” Ngô Cứ Lam vẫn đứng không nhúc nhích, giọng nói vẫn không có
chút rung động, lời nói lại sắc bén giống như băng nhũ, tựa hồ đang hung
hăng đâm vào người tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.