ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 306

Tôi nhìn mặt biển tối đen, phát tiết la hét không chủ đích.

Ngô Cứ Lam, nếu anh là em, hay em là anh, em nhất định sẽ nói cho anh

biết em yêu anh nhiều đến thế nào!

Từ nhỏ đến lớn, em rất muốn giống như những đứa trẻ khác có thể

thương yêu ba mẹ của mình, nhưng ba mẹ của em đã không cho em cơ hội
này. Em tích góp yêu thương từng tí từng tí một, rất khó để em có thể trao
sự yêu thương đó cho bất kỳ người nào, cũng không dám trao đi cho bất kỳ
kẻ nào, bởi vì đó là toàn bộ thương yêu mà em có được, nhưng em muốn
trao trọn cho anh.

Em muốn dùng cả cuộc đời của mình yêu thương anh, lấy hết khả năng

đối xử thật tốt với anh, đem tất cả những gì em có được đi chăm sóc anh, để
anh trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới này!

Nhưng anh đã không cho em cơ hội, trong lòng em tràn đầy yêu thương

nóng bỏng, chỉ có thể ở trước mặt biển mênh mông tối đen mịt mù, vô vọng
mà la hét. Trời có thể nghe, đất có thể nghe, biển có thể nghe, chỉ một mình
anh là không thể nghe!

Tôi lại uống một hơi cạn hết một lon bia khác, hung hăng ném cái lon

rỗng về phía biển.

Mắt ngấn lệ, tôi thề với chính mình: “Một lần cuối cùng! Nếu anh ấy đáp

lại, chính là vận mệnh nói cho tôi biết đừng từ bỏ, nếu anh ấy không trả lời,
chính là vận mệnh cho tôi biết nên từ bỏ!”

Tôi bỏ lon bia xuống, lắc lư thân người đứng dậy, hai tay chụm lại bên

miệng, đối diện biển rộng, dùng hết sức lực lớn tiếng kêu lên: “Ngô ——
Cứ —— Lam! Ngô —— Cứ —— Lam…”

Dưới bầu trời đầy sao, gió biển nhẹ nhàng thoảng qua, sóng biển dịu dàng

vuốt ve đám đá ngầm. Tôi đứng trên phiến đá ngầm cao, giống như một kẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.