ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 454

Tôi ngơ ngẩn cầm điện thoại, trong lòng mang nhiều tư vị phức tạp.

Lúc cãi nhau với ba, tôi không phải không có hạ quyết tâm, nghĩ rằng bản

thân không có ba, nhưng khi xảy ra chuyện, cũng không thể không nghĩ tới
tình máu mủ ruột thịt, trong lòng tôi lại cảm thấy lo sợ. Nhưng hiện tại
ngoại trừ phải chờ đợi, tôi không thể làm được gì. Cách một Thái Bình
Dương rộng lớn, cho dù lập tức quay về, cũng sẽ mất hết mười mấy tiềng
đồng hồ, giải phẫu cũng đã sớm xong.

Một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay của tôi, tôi giống như một đứa trẻ đang

hoảng sợ được nhìn thấy người lớn, nên lập tức nắm lấy tay của hắn. Thật
kỳ lạ, rõ ràng nhiệt độ trên tay của hắn thấp hơn nhiệt độ cơ thể tôi rất
nhiều, nhưng mỗi một lần cầm tay hắn, tôi đều cảm thấy vô cùng ấm áp.

Ngô Cứ Lam nói: “Anh đã thông báo cho Violet biết, bảo bà ấy liên hệ

với những người quen ở Thượng Hải, cố gắng hết sức giúp đỡ ba của em.”

Tôi không biết có thể có bao nhiêu trợ giúp, nhưng trong lòng đã có chút

dễ chịu.

Rốt cuộc tôi cũng nhớ đến mình đang ngồi trên chiếc thuyền phao, chân

của Ngô Cứ Lam đã bắt đầu cứng ngắc, không có cách nào quỳ gối, chỉ có
thể giữ tư thế cúi người thật kỳ quái nắm lấy tay của tôi.

Tôi vội vàng đứng lên, ngượng ngùng hỏi: “Chân của anh… Có phải bắt

đầu biến mất hay không?”

Ngô Cứ Lam trấn an tôi, nói: “Không sao, vẫn còn có thể chịu đựng thêm

một lát.”

Tôi nói: “Anh nhanh xuống biển đi!”

Ngô Cứ Lam nói: “Hiện tại tâm trạng của em không tốt, nên quay lại du

thuyền nghỉ ngơi, thuận tiện đợi điện thoại của Thẩm Dương Huy, không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.