ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 500

Tôi cố gắng không xấu hổ nữa, hoảng sợ hỏi: “Chúng ta đã bị bắt?”

Ngô Cứ Lam lắc đầu.

Tôi bỗng nhiên ý thức được, dồn dập hỏi: “Tại sao anh không nói? Bây

giờ là lúc nào rồi?”

Ngô Cứ Lam không trả lời tôi.

Tôi cũng không cần câu trả lời của hắn, bởi vì khi vừa dùng sức rút ra

được một cánh tay, xốc lên tầng lớp thảm che khuất tầm mắt, tôi liền nhìn
thấy rõ ràng nửa người dưới của hắn, vẫn là một cái đuôi cá màu lam sẫm.

Màu sắc ánh sáng trên đuôi cá của hắn không còn giống như được khảm

ngọc bích trong suốt, mà tựa như những lớp tơ lụa cũ nhàu nát bị phơi khô
dưới ánh nắng mặt trời. Ngực của hắn, bụng dưới, còn có trên cánh tay đều
là vết thương, đuôi cá thật dài không biết bị thứ gì chà sát, cơ hồ thương
tích đầy người, bên dưới không ít những lớp vảy đều đang chảy máu.

Tôi cựa quậy vất vả ngồi dậy, hổn hển nói: “Anh còn chưa biến về cơ thể

người, sao lại dám lên bờ? Anh đã bao giờ nhìn thấy cá heo và coá voi nhảy
lên cạn hay chưa?”

Ngô Cứ Lam không nói tiếng nào, một tay chống xuống sàn, một tay giúp

tôi vất vả ngồi dậy.

Đuôi cá của hắn ở trong nước xinh đẹp tao nhã như vậy, cử động nhanh

nhẹn, hiện tại lại có vẻ cực kỳ cồng kềnh, di chuyển khó khăn, thậm chí
ngay cả động tác đơn giản đỡ tôi ngồi dậy, cũng khiến hắn hao tổn sức lực,
thật vất vả mới duy trì được thăng bằng.

Tôi nhìn lướt qua bốn phía, phát hiện cái cửa sổ hướng ra boong tàu kia

đã bị vỡ nát, trên sàn là một đống hỗn độn, có thể đoán được Ngô Cứ Lam
từ nơi nào đi vào phòng. Nhưng tôi khó có thể tưởng tượng được hắn làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.