ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 502

mạnh ôm lấy hắn. Ngô Cứ Lam vội vàng giúp tôi đè lại tấm thảm đang bị
tuột xuống.

Hắn có đuôi cá, tôi thì bị thảm bọc toàn thân, cả hai đều cử động bất tiện,

chúng tôi ôm nhau liền bị ngã nhào trên sàn nhà.

Nước mắt của tôi vẫn tuông rơi không dứt, Ngô Cứ Lam nhẹ nhàng hôn

tôi để trấn an, hắn dùng môi hút khô những giọt nước mắt trên gương mặt
của tôi.

Có lẽ đúng như lời hắn nói, năm tháng dài đằng đẳng đã rèn luyện hắn

thành một con người kiên cường, hắn sẽ không tổn thương, cũng sẽ không
yếu đuối, càng không có loại cảm xúc ủy khuất. Nhưng tôi lại vì hắn mà
cảm thấy ủy khuất.

Hắn là người mạnh mẽ nhất thế giới này, rõ ràng có thể không cần làm

khổ chính mình như vậy. Nhưng bởi vì tôi, hắn lại cam tâm tình nguyện
chịu khổ! Vì tôi mà lên cạn! Vì tôi mà chịu tất cả những vết thương không
cần phải chịu đựng đó! Vì tôi mà hành động xuẩn ngốc như thế!

Tôi nức nở nói: “Bây giờ em đã không sao, anh nhanh trở lại biển đi!”

Ngô Cứ Lam nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, mỉm cười gật đầu.

Tôi chống người, muốn đứng lên, vẫn còn khóc thút thít nói: “Em giúp

anh.”

Hắn lắc đầu, chỉ tôi, ra vẻ đang rất gắng sức, ý nói rằng tôi quá nặng cân.

Bây giờ đến lúc sau, không có tôi liên lụy hắn, hắn sẽ cử động dễ dàng.

Tôi bị biến thành dở khóc dở cười, “Em vừa mới khỏe lại, không có béo

sớm như vậy đâu!”

Ngô Cứ Lam ra ý bảo tôi quay mặt sang hướng khác, đừng nhìn hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.