ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 516

Tôi gõ lên cái gương, tò mò hỏi: “Chu lão đầu nói vật liệu dùng để vẽ

bức hãi đồ này được làm từ tơ lụa của người cá, có thật không?”

“Là thứ do người cá làm ra, loài người gọi nó là giao tiêu.”

Quả nhiên, những điều Chu lão đầu nói đều là sự thật! Tôi cảm thán nói:

“Cao tổ gia gia vậy mà thật sự đã gặp được người cá! Trời ạ, thật quá thần
kỳ! Người khác muốn thế nào cũng không thể được, vậy mà nhà của em
thậm chí đã có hai người gặp qua người cá! Nhưng ông tổ cho đến bây giờ
cũng không có nói cho ông cố biết? Vậy tại sao ông nội một chút cũng
không biết? Một câu cũng chưa đề cập với em!”

Ngô Cứ Lam bỗng nhiên có biểu cảm kỳ quái —— xấu hổ, quẫn bách,

khó xử, do dự muốn nói lại thôi, tựa hồ hoàn toàn không biết nên nói thế
nào.

Tôi hết sức kinh ngạc, con người lạnh lùng như hắn lại có thể tỏ ra biểu

cảm phong phú như vậy? Chuyện gì khiến hắn cảm thấy xáu hổ khó xử như
thế?”

Đột nhiên, tôi tâm sáng ngộ ra chân lý, đem toàn bộ sự việc có liên quan

suy nghĩ qua một lần ——năm 1865, hắn bị người ta đầu độc, sau khi bị
thương thì trở về biển. New York và hải đảo nhìn qua thật xa xôi, nhưng
đều ở Thái Bình Dương, đối với người cá mà nói, đó là một vùng biển rộng
không có biên giới. Huống chi, Ngô Cứ Lam lần đầu tiên lên đất liền chính
là vùng đất Đại Lục có hải đảo, hắn đối với mảnh đất Đại Lục này hiển
nhiên có cảm tình.

Tôi chỉ hắn, mặt đầy khiếp sợ nói: “Chính là… anh! Bức hải đồ cũng do

anh đã cho cao tổ gia gia sao?”

Ngô Cứ Lam biểu cảm phức tạp nhẹ nhàng gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.