DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 117

Động tác của anh rất chậm rãi. Anh không vội quay đầu nhìn cô, mà

sau khi đặt tách trà xuống bàn một cách tao nhã, anh mới xoay người lại.

Bốn mắt nhìn nhau, cô chìm đắm trong nụ cười buổi sáng của anh, nét

cười tươi tắn, để lộ ra hàm răng trắng quá mức. Hạ Tuyết Duyên có phần
gượng gạo do bộ dạng lôi thôi lúc này của cô không xứng với sự chỉn chu
của anh.

"Mẹ đâu rồi ạ?" Cô nhìn ông Hạ, cố lờ anh đi vì sự xấu hổ kia.

"Mẹ đi làm xét nghiệm lại rồi, bác sĩ muốn chắc chắn không có vấn đề

gì." Ông Hạ trả lời, lại nhấp một ngụm trà.

"Tôi đi xem bà ấy thế nào. Ông đi cùng không?" Ông Võ hỏi, hai

người đàn ông muốn chừa không gian này lại cho hai đứa trẻ.

Hai người ba đi rồi, Trần Trình vội vàng bật dậy khỏi ghế, bước hai

bước đã đến được cạnh cô. Anh ngồi xuống cái nệm được kê tạm, áp tay
lên má, kéo cô lại gần rồi hôn thật sâu.

Chuỗi hành động của anh khiến cô hơi bất ngờ, cô không nghĩ anh lại

làm mấy hành động thân mật này ở nơi đông người.

"Chào em!" Anh nói, môi vẫn không chịu rời khỏi gương mặt cô.

"Em chưa đánh răng." Cô nói, quay mặt sang chỗ khác.

Anh bật cười, tiếng cười giòn giã.

"Không phải anh nói hai hôm nữa mới đến tìm em sao?" Cô vuốt ve

khuôn cằm của anh, nhẹ véo một cái.

"Anh đến sớm em không vui à?" Anh làm điệu bộ giận dỗi với cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.