DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 135

Nghe thấy tên mình được phát ra một cách trân trọng như vậy, cô hơi

nhói trong tim. Nhưng ngay sau đó lý trí đã vội vàng bác bỏ rằng, người
đàn ông này chỉ đang đùa giỡn với mình thôi, không được tin anh ta.

Anh lại gọi tên cô lần thứ hai. Khoảng cách giữa họ mỗi lúc một gần

và cô vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Trong khi lý trí đang mãi
phân tích thì anh đã đến trước mặt cô.

Khi định thần lại, cô bước lùi ra sau vài bước.

Trần Trình đưa tay giữ cô lại. "Em đang nghĩ gì vậy hả?"

Cô không trả lời, vẫn cứ cúi đầu tránh ánh mắt của anh.

Bàn tay anh giữ chặt eo cô, tay kia đưa lên nâng mặt, bắt cô nhìn vào

mắt anh. "Trả lời anh! Em đang nghĩ gì?"

Lần này cô không tránh né nữa. Cô trả lời anh bằng cái giọng khinh

khỉnh. "Em đang nghĩ, phải chăng khi anh có được cơ thể này, anh sẽ
buông em ra không?" Cơ thể cô tự động dính sát vào người anh, ánh nhìn
đưa tình.

Anh bị giật mình bởi câu nói và hành động của cô. Toàn thân anh chợt

cứng lại. Anh buông người cô ra, bước lùi về sau một bước, gương mặt
hiện rõ nét đau khổ. "Sao em không tin anh?"

Cô cười khẩy, dựa vào bàn. "Em nên tin gì đây? Tin vào tình cảm anh

dành cho cô gái tên Lương Phi Yến, hay tin rằng anh đến với em chỉ vì sự
hứng thú bất chợt?" Cô nghiến răng nói ra từng chữ một.

"Ai nói với em chuyện đó?" Trần Trình chau mày, anh không ngờ cô

lại suy nghĩ phức tạp như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.