DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 151

Cô cố tìm trong đáy mắt Nguyễn Đại Vỹ một chút bông đùa hoặc một

ít dối trá nhưng vô vọng, anh trai đang nói nghiêm túc.

"Tại sao em phải làm vậy?" Cô trừng mắt nhìn anh, đưa tay lên lau

nước mắt trên mặt.

"Có thể họ sẽ rút đơn kiện, bản án của anh cũng được giảm xuống chút

ít." Càng nói giọng anh càng nhỏ.

"Bao lâu?" Nguyễn Ân nghiến răng, giọng cô trở nên lạnh lẽo.

"Hử?" Nguyễn Đại Vỹ ghé sát tai vào tấm kính.

"Em hỏi anh ở trong này bao lâu?" Cô hét lên, hai tay cuộn thành nắm.

"Năm năm." Anh cười tự giễu, dựa lưng vào ghế, ánh mắt hướng về

một nơi xa xăm và đen tối nào đó.

Nguyễn Ân nhìn chằm chằm xuống mũi giày, cô không biết mình nên

làm gì. Để anh trai cô ở trong này chịu những lỗi lầm đã gây ra, hay để ba
mẹ cô sức tàn lực kiệt nhìn con trai họ khốn khổ trong chốn ngục tù? Cô
thực sự rất rối trí.

Sau vài phút im lặng, cuối cùng cô cũng lên tiếng. "Nếu có thể ra tù

sớm, anh phải thề sẽ chăm sóc ba mẹ thật tốt, phải đưa họ đến sống cùng
anh, phải đối xử với ba mẹ thật thật tốt. Được không?"

Nguyễn Đại Vỹ nhìn cô, nét ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt anh.

"Em định làm gì?"

"Em cần anh thề trước đã." Cô nghiêm túc.

"Anh hỏi em định làm gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.