DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 152

"Cứ thề đi, xin anh!" Cô lại bật khóc. "Anh có biết mấy năm anh

không về nhà, ba mẹ trông thế nào không? Cho dù . . . cho dù em có ngoan
thế nào .. . thì . . . thì họ vẫn buồn. . ." Cô quay mặt đi, lấy tóc che nữa
gương mặt lại.

"Anh . . . được rồi anh thề. Nhưng em phải hứa không làm chuyện ngu

ngốc gì, nhé?"

"Không cần lo cho em, chỉ cần giữ lời hứa là được rồi!"

Nguyễn Ân theo địa chỉ mà Nguyễn Đại Vỹ cung cấp, lần tìm đến

được một căn nhà khá lớn với khuôn viên tương đối rộng rãi so với mấy
căn nhà khác.

Cô nhấn chuông hai lần, sau đó có giọng nói phát ra từ cái loa nhỏ kế

bên.

"Cô tìm ai?"

"À, xin lỗi có phải nhà của cô Đinh Hương không?"

"Phải." Giọng nam cộc lốc trả lời lại.

"Tôi có thể vào trong nói chuyện một lát không?"

"Cô là ai?" Người đó tỏ vẻ khó chịu.

"Tôi là Nguyễn Ân, là . . . là . . . bạn của Đinh Hương." Cô nói dối.

Sau một tiếng bíp, cánh cổng sắt nặng nề mở ra từ. Cô theo lối đi

thẳng về phía trước để vào cửa chính.

Một người đàn ông trung niên mở cửa cho cô.

"Xin hỏi có người thân của cô Đinh Hương ở nhà không ạ?" Cô hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.