DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 162

Vừa nghe được tiếng con trai, bà mừng rỡ khôn xiết, bà hỏi anh ti tỉ

thứ, phải gần nữa tiếng sau, anh mới khiến bà ngưng hỏi được.

"Con hứa làm xong dự án này con sẽ đón ba mẹ lên đây, ba mẹ đừng

lo quá! Nhé!" Anh nói.

Bà Nguyễn sụt sùi, dặn anh ăn uống đầy đủ, dặn cô đi đường cẩn thận.

"Có tiến triển gì không? Em gặp được anh trai Đinh Hương chưa?"

Nguyễn Đại Vỹ đột nhiên hỏi khiến cô hơi bất an.

"À, em đang nhờ bạn, cậu ta nói sẽ tìm cách giúp." Cô không nhìn

thẳng vào mắt anh.

Hai người nói qua nói lại đôi ba câu rồi cô ra về. Cả ngày cô bận rộn

chạy tới chạy lui mấy văn phòng luật sư nhờ tư vấn, hoặc là họ ra giá rất
cao, hoặc là họ không nhận xin giảm hạn tù cho Nguyễn Đại Vỹ. Nghe vậy,
cô chẳng còn tâm trí bỏ gì đó vào bụng, cứ nghĩ đến việc Nguyễn Đại Vỹ
còn trong tù và mẹ cô đang hao gầy vì trông ngóng đứa con trai, cô lại ngồi
không yên.

Đến chập tối, trên đường quay về nhà trọ, cô nhận được tin nhắn từ số

máy lạ. Nhưng cô lập tức đoán ra được chủ nhân của số máy đó thông qua
nội dung của nó. "Cô không muốn cứu anh trai nữa à?". Thế là cô lật đật
kêu xe chạy về hướng ven sông.

Để nhớ được địa chỉ của căn nhà này quả thực là một kì tích đối với

cô. Xưa nay cô vốn được mệnh danh là não cá vàng, không thể nhớ được
địa chỉ nhà hay đường đi. Đến nơi, cô thở phào nhẹ nhõm vì không bị lạc,
thay vào đó là sự lo lắng.

Cô nhẹ nhàng mở cửa, Trần Trình đứng cạnh sô pha, quay lưng lại với

cô. Trong nhà chỉ bật mỗi chùm đèn pha lê trên đầu, còn lại chìm trong
bóng tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.