DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 166

không tin, anh nghĩ với bằng cấp trung bình của cô sao lại được đưa ra
nước người làm, cô nói việc này không khó lắm nên người bạn kia mới nhờ
cô. Anh tin ngay, không hỏi thêm gì, trước khi cúp máy còn lặp lại lời thề
chăm sóc ba mẹ thật tốt để cô yên tâm.

Nguyễn Ân ngồi thừ ra một lúc, cô phải đến chỗ trọ thanh toán rồi thu

dọn quần áo, không thể cứ mặc đồ của người khác như vậy được.

Thu dọn đồ đạc xong xuôi, cô ngồi xe bus về lại căn nhà gỗ kia. Trong

căn nhà lúc này đã có thêm một người phụ nữ trung tuổi. Bà ta nhìn cô,
cười hiền hậu.

"Chào cô gái!"

Cô gật đầu chào lại, không biết xưng hô thế nào nên cứ ấp úng.

"Gọi là dì Phương nhé! Cô gái tên gì?" Dì Phương lại gần vỗ vai cô.

"Con tên Nguyễn Ân, ba mẹ hay gọi con là tiểu Ân." Cô cười, vì khi

nhìn vào mắt dì Phương, cô cảm thấy bình yên.

"Cậu Trần kêu dì tới đây, con có cần gì thì nói dì biết nhé, đừng ngại!"

Dì Phương nắm tay cô, vỗ về đầy quan tâm.

Vài ngày kế đó, ngày nào cô cũng gọi điện về cho mẹ bằng thuê bao

quốc tế. Nghe trong điện thoại thì giọng mẹ cô vui hơn hẳn, nhờ vậy mà cô
yên tâm hơn một chút.

Mười ngày trôi qua, Trần Tông không hề xuất hiện. Ngày qua ngày cô

cứ nơp nớp lo sợ anh sẽ quay về, lúc đó chắc cô chẳng còn thảnh thơi ngồi
trò chuyện cùng dì Phương.

Đến ngày thứ mười một, theo lời giới thiệu của dì Phương thì người

này là bác sĩ. Cô ấy lớn hơn Nguyễn Ân vài tuổi, hôm nay cô ta đến để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.