DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 176

Thân hình dụ hoặc của Cao Thanh Nhã lắc lư qua lại trên đôi guốc cao

chót vót. Cô ta đặt ly rượu xuống cái bàn gần đó, đi xuyên qua đám đông
rồi biến mất. Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng người xôn xao. Vì tò mò, cô
chen vào xem có chuyện gì. Và cô thấy Trần Tông ôm Cao Thanh Nhã
đang nằm dưới sàn. Cô nhìn thấy sự lo lắng trong đôi mắt anh, mà sự lo
lắng ấy anh chưa bao giờ dành cho cô. Trần Tông đẩy đám đông đi lướt qua
người cô, anh không hề hay biết sự tồn tại của cô. Họ cứ thế rời đi, bỏ cô
lại một mình.

Nguyễn Ân đứng đó nhìn như một trò lố bịch. Buổi tiệc tàn, cô đứng

ngây ngốc bên đường, dưới ánh đèn mờ, thực sự trông rất nực cười. Chờ
mãi không thấy chiếc xe kia quay lại, cô đành phải đi bộ về. Nhưng trớ trêu
là cô không nhớ đường, chỉ có thể đi bộ theo quán tính. Đến một cửa hàng
bán đồ cũ, cô vào trong, kì kèo với bà chủ mới đổi cái váy trên người được
một cái áo phông và quần bò kèm một đôi giày bệt.

Sau đó tiếp tục cuộc hành trình tìm đường dựa vào may mắn. Đến khi

không thể đi nổi nữa, cô mới ngồi trên một cái ghế dài bên đường, bên cạnh
một cửa hàng tiện lợi. Cô nhìn vào trong cửa hàng, bụng đói meo nhưng
trên người không có lấy một đồng xu lẻ.

Nhìn lượt người đi ra đi vào cửa hàng thưa thớt dần, cô thấy tủi thân

ghê gớm. Lúc này cô chẳng khác nào người vô gia cư vừa nghèo vừa đói
vừa lạnh.

Cho đến khi có một chiếc xe đậu trước mặt cô, cô mới có lại chút hi

vọng. Dì Phương xuống xe, cầm theo áo khoác dầy trùm lên người cô.

Nguyễn Ân cố nặn ra một nụ cười, cô nói mình vẫn ổn mà cơ thể lại

run liên hồi.

"Trần Tông đâu rồi ạ?" Về đến nhà không thấy Trần Tông, cô vội hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.