DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 19

Cô đặt cái bánh xuống bàn, môi mím lại.

Lâm Hiên thở dài nín nhịn, anh đã cố làm thật nhanh vì lo cô đói, vậy

mà cô lại cáu kỉnh với anh. "Dù gì cũng phải ăn. Một chút cũng được." Anh
xé một miếng đưa tới tận miệng cho cô.

Cô né sang một bên, nhưng anh cứ cô chấp nên cô đành ăn một miếng.

Điều đáng nói là cô nuốt được món này, cảm giác buồn nôn hoàn toàn biến
mất. "Cũng được." Cô gật gù.

"Ăn nhiều một chút, nhìn em xanh xao quá!" Anh kéo ghế ngồi xuống

cạnh cô.

Bị anh nhìn đến mất tự nhiên, cô hắng giọng quay mặt đi chỗ khác.

"Mai dọn về chỗ anh nhé!" Anh đề nghị.

"Được thôi. Với điều kiện anh phải mua tất cả đồ dùng cho em, sau

này lỡ có bị đuổi em không phải mất công thu dọn, anh cũng không phải
chướng mắt." Cô trả lời một cách dửng dưng.

Lâm Hiên day day huyệt thái dương. Anh mấp máy môi mấy lần rồi

mới mở miệng nói được, "Anh không bỏ người đã sinh ra con anh." Giọng
anh trầm xuống nghe rất đáng sợ. "Sao em cứ nghĩ đến chuyện đó hoài
vậy? Nếu muốn anh có thể gửi tiền phụ cấp hàng tháng cho em để nuôi đứa
bé, nhưng bây giờ anh lại chấp nhận nó. Em còn muốn gì nữa?"

"Vậy tại sao anh chấp nhận đứa bé?" Cô nghiêng đầu nhìn anh, bỏ vào

miệng một miếng bánh bao.

"Nuôi con một mình rất vất vả." Anh trả lời, tránh ánh mắt của cô.

"Em không nghĩ vậy".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.