DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 210

Mỗi bước tiến gần lại Trần Tông, cô càng bất an. Và hơi sợ.

Cánh tay anh vòng chặt lấy thắt lưng cô, khóc lóc nức nở. Nguyễn Ân

ôm lấy đầu anh đang vùi trong ngực mình, không dám tin người đàn ông
lạnh nhạt kia lại biến thành như vậy.

Được cô dỗ dành, Trần Tông đang ngủ ngon lành trên giường. Ở bên

ngoài phòng bệnh, ba của Trần Tông, ông Trần, đề nghị đưa Trần Tông
sang nước ngoài chữa trị.

"... không ổn đâu. Ba cũng thấy chỉ có cô gái này mới khiến nó bình

tĩnh. Bây giờ mà mang nó đi có khi nó điên luôn đấy!" Anh trai của Trần
Tông, Trần Trạch, lên tiếng.

"Phải rồi. Cháu thấy để anh ấy ở lại đây vẫn tốt hơn!" Đinh Hương gật

gù, đồng tình với Trần Trạch.

"Điều kiện ở đây không tốt. Với lại, không thể nhờ vả người ta như

vậy được..." Tất cả đổ dồn ánh mắt về phía Nguyễn Ân.

Cô hít một hơi sâu, ngước lên nhìn ông Trần. "Cháu sẽ chăm sóc anh

ấy..."

Người nhà Trần Tông có vẻ không ngạc nhiên, có thể họ cho rằng chỉ

là ý kiến nhất thời của cô. Ngược lại, Nguyễn Đại Vỹ bật dậy khỏi ghế, chỉ
vào mặt em gái, nói. "Em điên à? Em có rãnh thì về chăm sóc ba mẹ, tội
tình gì mà lại đi chăm sóc cậu ta? Em đúng là điên thật rồi!"

Ông Trần vỗ vai Đại Vỹ trấn an, kêu anh bình tĩnh. "Cậu bình tĩnh đã,

tôi cũng không bắt em gái cậu chịu thiệt đâu. Còn cô gái..." Ông ta đứng
trước mặt Nguyễn Ân. "... con cứ suy nghĩ cho kĩ. Nếu con ở bên cạnh Trần
Tông, đó là điều thiệt thòi cho con. Con không ở cạnh nó, ta cũng hiểu
được... Hãy suy nghĩ thật kĩ!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.