DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 223

không được phép chê. Cô gật đầu, tủm tỉm cười.

Chuyện Trần Tông lấy lại được kí ức cũng rất ngẫu nhiên. Hôm

Nguyễn Ân nhập viện, anh theo Yue về nhà. Hai người họ chẳng ai hiểu ai
nói gì, chỉ có thể dùng ngôn ngữ cơ thể để giao tiếp. Buổi chiều, vì quá
chán, anh đòi Yue chở đi chơi, cơ thể ngọ nguậy cả buổi trời mới khiến Yue
hiểu được ý anh. Khi thay đồ xong chạy xuống cầu thang, anh bị hụt chân ở
bậc thang thứ hai, lăn từ trên cao xuống rồi đập đầu vào bức tường.

Yue vội vàng đưa Trần Tông vào bệnh viện rồi thông báo cho ông

Trần. Ông Trần dặn anh khi nào Trần Tông tỉnh dậy thì báo lại với ông.

Gần bốn tiếng sau, Trần Tông mới tỉnh dậy. Sau một loạt các xét

nghiệm, bác sĩ nói anh không sao cả, não chỉ chấn động một chút thôi, khối
máu bầm trong não cũng tan hết rồi. Trần Tông vừa mở mắt, một loạt các
hình ảnh mơ hồ hiện ra, chạy như một thước phim trong đầu anh.

Anh không chắc chắn đó có phải là hiện thực hay chỉ là một giấc

mộng chưa tỉnh.

Yue chạy vào phòng xem tình hình của anh, thấy anh đã tỉnh, anh ta

thốt lên vài câu cảm ơn trời đất bằng tiếng Nhật. Trần Tông chau mày, ánh
mắt lạnh lùng lướt qua người anh ta. Ngay sau đó, anh ta bấm điện thoại
gọi cho ông Trần, rồi đưa máy cho anh nghe.

"Trần Tông!"

"Con đây!"

Nghe được giọng nói lạnh nhạt như trước của con trai, ông không khỏi

cảm thán. "Tạ ơn trời! Con nhớ lại rồi!"

"Con có quên chuyện gì sao?" Hàng lông mày của anh nhíu vào nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.