DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 279

Bốn ngày sau đó, Trần Trạch đi làm, Bạch Mộng Kỳ vẫn ở nhà làm

mấy việc lặt vặt. Cô chuẩn bị nấu cơm từ sớm vì Trần Trạch nói hôm nay
anh về sớm, muốn 'tâm sự' với cô lâu lâu một chút. Nghe anh nói câu nói
đầy ám muội đó, cô đã đến thẩm mĩ viện chăm sóc cơ thể tỉ mỉ.

Trần Trạch về đến nhà liền đi tắm ngay. Cô dọn sẵn thức ăn ra bàn,

ngồi chờ đợi. Đột nhiên điện thoại cô vang lên, số máy lạ gọi đến. Đang
nghĩ trong đầu chắc là gọi nhầm số, định tắt nhưng cô lại chần chừ, và vài
giây chần chừ đó đã gây ra chuỗi bất hạnh sau đó.

Cô nhận cuộc gọi, bên kia im lặng rất lâu. Đến khi cô sắp tắt máy, đầu

dây bên kia mới lên tiếng, thứ tiếng Anh bản xứ phát ra khiến đầu óc cô
muốn nổ tung.

Người đàn ông nói ra mấy câu chào xã giao, thấy cô im lặng, anh ta

mới nói. "Cửa sổ nhà em đẹp thật đấy!" Sau đó miêu tả vài chi tiết khung
cửa sổ nhà cho cô nghe.

"Anh đang ở đâu? Sao biết nhà tôi?" Họ nói chuyện với nhau bằng

tiếng Anh rất rành rọt.

"Em ở cùng chàng trai kia hạnh phúc quá nhỉ? Có thể cho anh vào

chào hỏi vài câu không?"

"Tristan! Đừng làm phiền tôi nữa!" Bạch Mộng Kỳ gọi cái tên sau bao

nhiêu năm cô không dám nghĩ đến. Những ngày tháng đáng sợ kia lại xuất
hiện lởn vởn trong đầu cô. Cô vô thức khép chặt hai chân mình, bàn tay
cuộn chặt đến nỗi móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

"Nếu em về Anh, tôi chắc chắn sẽ buông tha em. Còn ở đây. . ." Anh

ta cười mấy tiếng giòn giã. "Em nói xem, nếu tôi lại làm chuyện giống
trước kia, bỏ ra chút tiền mọi chuyện sẽ được lấp liếm. Em nghĩ tôi dám
làm không!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.