DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 280

Cô cảm giác như mình đang rơi vào khoảng không trong vũ trụ, nơi

chỉ có mình cô lạc lõng trong bóng tối, nằm im ở đó chờ chết. Sau khi ngắt
cuộc gọi, cô ngồi thừ trên giường, trái tim không rõ có đang đập hay không.

Cả bữa ăn tối, cô chỉ gắp vài đũa rồi không ăn thêm gì nữa. Trần Trạch

dọn dẹp rửa chén giúp cô. Khi xong xuôi hết mọi chuyện, anh thấy cô nằm
sẵn trên giường đợi, căn phòng tối om chỉ còn độc ánh đèn mờ ảo từ ngọn
đèn ngủ.

Anh vừa chạm vào vai cô, cô liền kêu anh tắt đèn. Anh thấy hơi lạ

nhưng vẫn làm theo lời cô. Sau đó hai cơ thể quấn lấy nhau.

Sáng hôm sau Bạch Mộng Kỳ dậy rất sớm, cô không tài nào ngủ nổi.

Chuẩn bị xong xuôi bữa sáng, cô vào phòng chọn quần áo đi làm giúp anh.
Cô cố làm cho bản thân không nghĩ đến cuộc gọi ngày hôm qua bằng cách
vận động tay chân.

Trần Trạch phát hiện cô ít nói hơn ngày thường, hỏi cô tại sao, cô nói

tại anh hành cô cả đêm nên cô hơi mệt. Anh cười cười, hôn lên trán cô một
cái rồi đi làm.

Đến gần trưa, Trần Trạch gọi cho cô, anh hỏi cô có quen người nào tên

Tristan không. Cô nói không, nỗi bất an càng lúc càng nhiều.

"Anh ta nói là bạn của em, muốn mời anh đi ăn bữa cơm."

Đến lúc này, cô không thể giữ bình tĩnh được nữa, thế nhưng miệng

lưỡi cô lại cứng đờ không thốt ra lời nào. Trần Trạch gọi cô hai tiếng, cô
mới "ừ" được một tiếng.

"Nếu em không thân với anh ta thì anh không đến gặp anh ta. Tối nay

anh về sớm, ba muốn làm một bữa cơm gia đình, chúng ta qua đó nhé!"
Giọng anh vẫn trầm ấm như thế, nhưng không đủ để xoa dịu trái tim lạnh
buốt của cô vào lúc này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.