DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 299

Từ ngày Phùng Hải Chính và Lý Huyên xác định quan hệ yêu đương,

cứ đến cuối tuần cô lại ra đây ngồi, nhằm tránh làm bóng đèn của người ta.
Cả chuyện học hành cô cũng phải tự lực cánh sinh, không có ai giúp đỡ
kèm cặp cho. Vì thế kết quả năm học này không được khá cho lắm.

Đang mải miết suy nghĩ, cô bị giật mình bởi quả bóng đánh trúng

mình. Cú đập rất nhẹ, chỉ đủ để cô bừng tỉnh.

Cô quay đầu, nhìn chàng trai ôm bóng ném về lại cho người bên trong

sân bóng thì hơi ngạc nhiên. "Anh Hải Chính?"

"Sao lại ngồi đây?" Phùng Hải Chính ngồi bên cạnh cô, dáng người

cao lớn của anh che hết ánh nắng chiều ấm áp."Bãi đỗ xe đông người quá,
em chen không nổi." Cô trả lời, rụt vai lại khi áo sơ mi của anh chạm vào
tay cô.

"Cho em." Anh lại đưa cho cô một lon nước ngọt.

Lần này cô từ chối nhận. "Em không thích uống nước ngọt." Cô trả lại

cho anh.

Sân bóng sau lưng càng lúc càng ồn ào.

Anh quay sang nhìn cô, vẻ khó hiểu. "Mấy lần trước em vẫn uống

mà?"

"Em không uống." Cô thành thật.

"Không thích sao em vẫn nhận?" Anh dựa người ra sau, ánh nhìn xa

xăm.

Cô ngập ngừng vài giây rồi mới nói ra. "Em không muốn anh buồn."

"Vậy sao bây giờ lại từ chối. Có thể đây là lần cuối cùng anh cho em

thì sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.