DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 322

Hơn chín giờ sáng ngày hôm sau Phùng Hải Chính gọi điện cho Võ

Chiêu Dương, lúc ấy cô phải lên trường nộp báo cáo thực tập, điện thoại bỏ
trong ba lô nên không nhận được cuộc gọi của anh.

Đến khi về nhà, cô mới mở điện thoại lên và phát hiện ba cuộc gọi nhỡ

của Phùng Hải Chính. Cô bấm gọi lại.

Sau năm hồi chuông, anh nhấc máy.

"Anh gọi em cả sáng!"

"Ừm, em bỏ trong cặp, không mở ra xem."

"Tôi nay rãnh không?"

"Có ạ!"

"Anh qua đón em đi ăn."

Cô dạ một tiếng ngọt ngào, lòng tràn ngập niềm hạnh phúc.

Phùng Hải Chính đưa cô đến một nhà hàng có tiếng gần đó, làng mạn

và khá riêng tư.

Anh gọi hai phần cơm risotto và một chai rượu vang trắng. Nhìn

phong thái nam tính của anh, Võ Chiêu Dương thấy anh thật lịch lãm,
chẳng còn chút ngây ngô nào của ngày xưa.

"Anh về đây định cư luôn à?" Cô hỏi, nhìn anh đầy tò mò.

"Ừ. Anh muốn về sớm hơn nhưng xảy ra chút chuyện, thế là bây giờ

mới về được!" Anh trả lời, mắt cứ nhìn thẳng vào cô.

Đôi mắt dài hẹp của anh chứa đầu sự thâm trầm khó đoán, có lẽ chính

điều ấy lại thu hút cô muốn gần anh hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.