DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 334

ra nước ngoài sẽ học được tính cách trưởng thành của họ. Bây giờ không
những không trưởng thành hơn, mà còn xấu tính và thô lỗ hơn.

"Sao? Không nói lại được à?" Giọng cậu ta lại vang lên từ đầu bên kia,

lần này chất giọng có phần đắc thắng hơn.

Võ Chiêu Dương thở dài. "Tôi không hiểu mình đã làm gì để cậu ghét

đến vậy!"

Bên kia truyền đến tiếng cười nhạt, rất rất nhạt, có thể nghe thành

tiếng cười khinh thường. "Cảm giác bị xem thường thế nào hả?"

Cô im lặng, lắng nghe cậu ta nói.

". . . như cái cách cậu xem thường tình cảm của tôi ấy, bây giờ bị xem

thường ngược lại, có phải khó chịu lắm không?"

Chân mày cô nhíu chặt lại, hít một hơi sâu. "Thái Quốc Bảo, tôi chưa

bao giờ xem thường tình cảm của cậu!"

"Vậy tại sao không chấp nhận nó?" Thái Quốc Bảo hét lên như buộc

tôi cô.

Võ Chiêu Dương im lặng, cô không biết nói gì để cậu ta bớt ghét

mình.

"Hừ, hay là vì thấy anh họ tôi giàu hơn, nếu để đào mỏ thì tìm tôi này,

anh ấy không có nhiều tiền như tôi đâu!" Thái độ của cậu ta càng lúc càng
thô lỗ, cứ liên tục gắn cái mác đào mỏ cho cô.

"Đúng đấy, tôi đào mỏ, xin lỗi vì nghĩ rằng cậu nghèo, đợi tôi đào hết

cái mỏ này rồi đến tìm cậu. Hoặc là bây giờ cậu cho tôi tiền đi, không biết
chừng tôi sẽ theo cậu đấy!" Chỉ một câu nói đùa của Võ Chiêu Dương, một
câu nói trong lúc tức giận của cô, đã khiến một vài chuyện thay đổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.