DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 357

Cô nhìn đống quần áo, gật đầu một cái.

“Anh họ hơi cộc cằn, nhưng được cái tốt tính.” Lý Huyên vẫn loay

hoay tìm một bộ đồ thoải mái trong đống đồ cho Lý Quân. “Mà cậu tên gì
nhỉ? Bao nhiêu tuổi? Để tiện xưng hô ấy mà!” Cô nháy mắt, cười thân
thiện.

Lý Quân im lặng một lúc, tay cô chạm vào lớp vải lụa mềm mượt của

bộ đồ ngủ. Cô suy nghĩ rất lâu, rồi mới quyết định nói ra tên mình. “Lý
Quân. Mười chín tuổi.”

“Ồ, nhỏ thế à. Vậy gọi mình là chị nhé. Mình hai mươi ba rồi!” Cô

đưa cho Lý Quân bộ quần áo mình lựa, kèm theo cả đồ lót. “Lý Quân... Lý
Quân...” Cô lẩm bẩm, cảm thấy cái tên này rất quen nhưng không nhớ đã
nghe qua ở đâu.

Lý Quân mang đồ vào phòng tắm thay. Cô đứng trước gương, vết bầm

ở đùi đã nhạt hẳn, vết cắt ở cánh tay cũng không còn đau nữa. Cô lắc đầu,
cố rũ bỏ mọi thứ ra khỏi đầu.

* * *

Lý Huyên vốn là người hoạt bát, mọi người ai cũng quý mến cô ấy, thế

nên khi bên cạnh cô, Lý Quân vui vẻ hơn hẳn.

“Sao em lại tên là Lý Quân nhỉ? Giống tên con trai quá!” Lý Huyên

chải tóc cho cô. Tóc cô dài đến quá lưng, nhưng không được suôn mượt
cho lắm.

“Em không biết!” Cô nói rất khẽ.

“Giọng em hay thật đấy! Ngọt đến tan chảy. Lúc gọi điện cho chị, anh

Cao Khắc còn nói em bị câm nữa chứ!” Lý Huyên cười lớn vài tiếng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.