DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 45

“Thờ gian qua phiền cô rồi!” Anh lịch sự cúi đầu, nói chuyện vài ba

câu rồi chào từ biệt.

Dưới cái lạnh của mùa đông, lòng anh bỗng ấm áp lạ thường. Trời

đêm không còn lạnh như trước nữa, cảnh vật cũng đẹp đến nao lòng. Có lẽ
vì có cô, nên mọi thứ mới kì diệu như vậy.

Mẫn Nhu không biết mình về nhà bằng cách nào, cô chỉ nhớ bản thân

bị anh lật đi lật lại hết lần này đến lần khác, cạn kiệt sức lực mà ngủ thiếp
đi. Đến khi tỉnh lại thấy mình đang nằm trong phòng anh, xung quanh bốn
bề yên tĩnh tối mịch.

Cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ, tấm rèm cửa tung bay, cơn gió lạnh lẽo

tràn vào phòng, cô bất giác rùng mình vài cái, cảm thấy đói kinh khủng.

Bước vào bếp, cô thấy trên bàn có mẩu giấy nhắn. Trên mảnh giấy có

ghi mấy chữ "Đồ ăn trong lò vi sóng, em hâm lại rồi ăn". Mặc dù trên mức
độ nào đó mà xét thì họ xem như đã làm lành với nhau, nhưng cô vẫn chưa
hoàn toàn tha thứ cho anh. Bởi con người cô rất yếu đuối, lại hay đa sầu đa
cảm, bị tổn thương một lần thì chắc chắn sẽ phòng thủ dày hơn thay vì cố
gắng hàn vết thương đó lại.

Cô vứt mẩu giấy vào thùng rác, mở lò vi sóng lấy thức ăn đem lại bàn

ngồi ăn mà không hâm lại.

Sau khi ăn xong, cô nhìn đồng hồ thấy đã gần chín giờ mà Lâm Hiên

vẫn chưa về, muốn gọi cho anh nhưng sợ phiền nên thôi.

Cầm điện thoại trên tay, cô xoay xoay mấy vòng, nội tâm mâu thuẫn

giữa việc có nên gọi hay không. Cuối cùng vẫn bấm gọi.

“Bao giờ anh mới về?” Cô hỏi ngay khi đầu bên kia nhận cuộc gọi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.