DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 67

"Em bị sao vậy?" Trần Trình lo lắng, anh không tài nào hiểu nổi cô

đang nghĩ gì.

"Chả sao cả, anh trai, em vốn dĩ là vậy mà!" Cô thờ ơ trả lời.

Trần Trình không hỏi thêm gì nữa. Bởi anh biết có hỏi cô cũng chẳng

nói.

Thế là buổi gặp mặt đầu tiên sau nhiều năm xa cách đã khép lại như

vậy. Mấy ngày sau, Trần Trình đến tìm Hạ Tuyết Duyên nhưng cô lại cứ
viện lí do ôn thi mà trốn tránh.

Sau nhiều lần như thế, Trần Trình không đến tìm cô nữa. Nhưng quả

thực là cô bận ôn thi, chỉ có đôi lần là cố tình tránh thôi.

Năm tháng sau, khi có kết quả thi tốt nghiệp, đồng thời nhận được

giấy báo trúng tuyển của đại học K, người đầu tiên cô muốn khoe chính là
Trần Trình. Bao tháng ngày mong nhớ, cuối cùng cô cũng tìm được lí do để
đến gặp anh, cũng xem như dịp làm hòa, vì dù sao mình cũng là người gây
chuyện trước.

Trần Trình chưa bao giờ dẫn cô về nhà anh chơi, cô cũng chẳng bao

giờ đòi. Duy chỉ có một nơi mà cô biết rằng anh thường hay tới, đó chính là
khoảng đất nhỏ bên cạnh khu biệt thự, có thể xem như công viên trò chơi
cho trẻ em.

Dưới ánh nắng chói chang của mùa hè, cô đứng dưới bóng của cây

tùng, ôm chặt tờ giấy báo trúng tuyển trong lòng, cười ngây ngốc chờ anh
đi ngang qua nơi này.

Nhưng cô chờ mãi, đến tận lúc mồ hôi tay thấm ướt tờ giấy báo trúng

tuyển, mà Trần Trình vẫn chưa xuất hiện. Trong đầu cô nảy ra đủ thứ ý
nghĩ. Cô lo rằng anh không còn giữ thói quen đến nơi này nữa. Cô lo rằng
anh không còn quan tâm đến cô nữa. Cô lo rằng anh không còn ở nơi này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.