ĐỂ EM KHỎI LẠC TRONG KHU PHỐ - Trang 12

Chương 2

K

hoảng chín giờ sáng, điện thoại đổ chuông. Ông vừa ngủ dậy.

“Ông Daragane ạ? Gilles Ottolini đây.”
Ông thấy giọng nói bớt hung hăng hơn so với hôm trước.
“Hôm qua tôi rất tiếc... tôi cứ cảm giác như mình làm phiền ông...”
Giọng rất lịch sự, thậm chí còn trịnh trọng nữa. Không còn đâu cái vẻ

dai dẳng côn trùng từng khiến Daragane ngại ngùng.

“Hôm qua... tôi những muốn đuổi theo ông trên phố... Ông đi đột ngột

quá...”

Im lặng. Nhưng không phải không khí im lặng đe dọa.
“Ông biết không, tôi từng đọc một vài cuốn sách của ông. Đặc biệt là

cuốn Bóng đen mùa hè.”

Bóng đen mùa hè. Phải mất mấy giây ông mới nhận ra đó quả thực là

một cuốn tiếu thuyết ngày xưa ông đã viết. Cuốn sách đầu tay của ông. Đã
xa xôi lắm rồi...

“Tôi từng rất yêu thích Bóng đen mùa hè. Cái tên xuất hiện trong cuốn

sổ địa chỉ của ông mà chúng ta đã nhắc đến ấy... cái tên Torstel ấy... ông đã
sử dụng nó ở Bóng đen mùa hè”

Daragane không có chút ấn tượng nào về chi tiết này. Lại càng chẳng

nhớ phần còn lại của cuốn sách.

“Anh chắc chứ?
— Ông cứ nhắc đi nhắc lại cái tên ấy...
— Tôi phải đọc lại Bóng đen mùa hè. Nhưng tôi không còn bất kỳ bản

in nào nữa.

— Tôi có thể cho ông mượn bản của tôi.”
Daragane cảm thấy giọng nói có phần xẵng hơn, gần như xấc xược.

Hẳn là ông nhầm. Do ở một mình quá lâu - suốt từ đầu hè tới giờ ông
không trò chuyện với ai cả - nên người ta trở nên đa nghi, ngờ vực đồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.