ĐỂ EM KHỎI LẠC TRONG KHU PHỐ - Trang 18

— Chẳng hạn cái người mà anh ấy đã nói với ông ấy... Guy Torstel...”
Cô lại nhoài người lên giường lần nữa và lấy dưới chân bàn ngủ một

tập hồ sơ bìa các tông màu xanh lơ rồi mở ra. Tập hồ sơ đựng một tập giấy
đánh máy cùng cuốn sách nhan đề Bóng đen mùa hè, cô chìa nó cho ông.

“Tôi muốn cô cứ giữ lấy nó, ông xẵng giọng.
— Anh ấy đã đánh dấu trang ông nhắc đến cái người tên Guy Torstel

kia...

— Tôi sẽ nhắn anh ta sao trang viết đó cho tôi. Như vậy tôi sẽ khỏi

phải đọc lại cuốn sách...”

Cô có vẻ ngạc nhiên khi thấy ông không muốn đọc lại cuốn sách của

chính mình.

“Chốc nữa chúng ta sẽ sao cả các ghi chép của anh ấy để ông mang

về.”

Rồi cô chỉ ông xem các trang giấy đánh máy.
“Nhưng chỉ hai chúng ta biết toàn bộ chuyện này thôi đấy...”
Daragane cảm thấy người mình hơi đờ ra trên ghế nên để tỏ vẻ thoải

mái, ông lật giở cuốn sách của Gilles Ottolini. Ở chương “Các trường đua”,
một từ in hoa đập ngay vào mắt ông: TREMBLAY. Từ này làm lóe lên
trong Ông cái gì đó, nhưng ông không hiểu rõ tại sao, như thể ông đang dần
dần nhớ lại một chi tiết ông đã quên lãng.

“Rồi ông sẽ thấy... Đó là một cuốn sách thú vị...”
Cô ngẩng đầu về phía ông và mỉm cười.
“Cô sống ở đây lâu chưa?
— Hai năm rồi.”
Những bức tường màu be hẳn hàng năm trời rồi không được sơn lại,

cái bàn viết nhỏ, hai cửa sổ nhìn xuống một cái sân... Hồi ở độ tuổi Chantal
Grippay và cả khi trẻ hơn, ông cũng từng sống trong những căn phòng
tương tự. Nhưng khi ấy không phải ở các khu phố phía Đông. Mà đúng hơn
là ở phía Nam, ngoại vi quận XIV hay quận XV. Và về phía Tây Bắc,
quảng trường Graisivaudan, cái quảng trường mà cô vừa nhắc đến do một
sự ngẫu nhiên kỳ bí. Và cả dưới chân đồi Montmartre nữa, giữa quảng
trường Pigalle và quảng trường Blanche.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.